Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 354 - Chương 354 - Trên Đời Này Không Có Một Ai Là Người Tốt Cả

Chương 354 - Trên đời này không có một ai là người tốt cả
Chương 354 - Trên đời này không có một ai là người tốt cả

Chương 354: Trên đời này không có một ai là người tốt cả

Tôn Tân vừa giao hàng ở bên ngoài trở về nhìn thấy nhóm thám tử này giống như ăn trộm đứng xếp hàng ngoài cửa, cũng chẳng hiểu gì.

Cậu ta lại gần các thám tử, xếp ở cuối cùng của hàng người, cũng thò đầu vào, tò mò muốn biết đã xảy ra chuyện gì.

Lúc này cuộc trò chuyện bên trong đã kết thúc, Dịch Gia Di cuối cùng cũng cất bước đi vào trong.

Phương Trấn Nhạc nhìn sau gáy dũng cảm của tiểu Thập Nhất, vuốt miệng một cái.

Tôn Tân mang theo nghi ngờ đi vào theo, sau khi đi ra sau bếp cậu ta nói lại những gì mình đã nhìn thấy và nghi ngờ, Dịch Gia Đống lập tức hiểu ra, anh ta bật cười ha ha, vỗ lên vai Tôn Tân nhưng cũng không giải thích, mà chỉ bước chân nhẹ nhàng nhanh nhẹn, tinh thần phấn chấn ra ngoài tiếp khách.

Sau khi các thám tử ngồi vào chỗ và chọn món, Phương Trấn Nhạc dựa người lên ghế, nhấm nháp cẩn thận lời nói của Dịch Gia Đống.

Cho dù là anh cũng bị ảnh hưởng bởi mấy lời đó, cảm thấy sáng tỏ thông suốt hơn.

“Không phiền lòng vì lời của Tần Hồng Lương chứ?” Anh quay đầu liếc mắt nhìn Dịch Gia Di, cánh tay gác lên thành ghế, thuận miệng hỏi.

“Mấy năng lượng tiêu cực đó đã bị đuôi bão thổi về Thái Bình Dương rồi.” Dịch Gia Di quay đầu nhướn mày nhếch môi, đã khôi phục tinh thần.

“Oa, tôi nghe đã muốn tức chết mất, chị Thập Nhất không hổ là em của anh Gia Đống, cũng rất rộng lượng.” Lưu Gia Minh vừa tức giận vỗ bàn, vừa dựng ngón cái với Dịch Gia Di.

“Trong mắt người phụ nữ đó, trên đời này không có một ai là người tốt cả.” Gary bĩu môi.

“Cô ta lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.” Chú Cửu rất có văn hóa nói.

“Đúng vậy, Tần Hồng Lương chỉ là có nỗi đau thầm kín muốn đâm chọc anh thôi, nếu anh thật sự tức giận vậy chẳng phải mắc bẫy rồi sao?” Dịch Gia Di học bộ dáng của Lưu Gia Minh, đấm lên bàn, gật đầu nghiêm túc nói.

“Tôi muốn khoe khoang thì khoe khoang, tôi muốn đi bắt cướp thì đi bắt cướp, có chơi trội hay không, có bắt được cướp hay không cũng có liên quan gì đến chúng ta?” Phương Trấn Nhạc cầm cốc trà trên bàn, hơi dừng lại: “Nào nào, giải trừ xúi quẩy và tâm trạng xấu đi, xốc lại tinh thần chiến đấu một chút.”

Tiêu sái làm chuyện mà mình muốn làm, làm sự nghiệp mà mình muốn làm, cho dù có mệt bao nhiêu cũng không thể nói là đáng thương được?

“Anh Nhạc, đây là trà mà thôi.”

“Ha ha, lấy trà thay rượu sao?”

“Cốc trà này, tôi cạn!”

Mọi người cũng hô theo, uống trà một cách hào khí ngút trời.

“Ha ha!” Dịch Gia Di nghe lời của Phương Trấn Nhạc, dùng sức cụng cốc với mọi người, lại giơ nắm đấm làm hành động cố lên.

“Anh cả của cô mới là triết học gia chân chính ở đời, anh ấy sống càng rõ ràng hơn chúng tôi.” Phương Trấn Nhạc nhìn bóng lưng rộng thoắt ẩn thoắt hiện sau bếp của Dịch Gia Đống, vậy mà lại cảm nhận được một luồng sức mạnh hùng hậu truyền tới từ trên người ông anh cả này.

Một vài hình ảnh lúc còn nhỏ hiện ra, đột nhiên lồng ngực như bị đâm mạnh khiến hốc mắt của người đàn ông kiên cường cũng đỏ lên.

Anh siết chặt nắm đấm, hơi quay đầu đi, muốn rút suy nghĩ khỏi ký ức, chỉ để ý đến trước mắt và hiện tại mới cảm thấy tốt hơn một chút.

Dịch Gia Di không để ý đến sự thay đổi của anh Nhạc, cũng nhìn về phía anh cả nhà mình, đắc ý nói: “Không ỷ lại ân tình, khát cầu báo đáp, cũng không ỷ lại vinh dự, khát cầu sự tán đồng.”

Có lẽ vì đó là đạo lý lần tìm ra được từ trong thế tục nên mới giản dị như thế, im lặng lay động lòng người đến thế.

Hữu tình thì mọi việc đều xong, sau khi mọi người ăn uống náo nhiệt, Dịch Gia Di lại tràn đầy nguyên khí.

Sau bữa tối, tạm biệt những thám tử khác xong, Dịch Gia Di về nhà bắt đầu thực hiện quyết định của mình.

Cô đọc sách đến khi Gia Như và Gia Tuấn đều đã hoàn thành bài tập về nhà và nhiệm vụ ôn tập, các hàng xóm đều tắt đèn mới chui vào chăn ngủ.

Năm giờ sáng chuông báo thức vang lên, đó là do cô đã hẹn giờ từ trước.

Nhanh chóng tắt chuông báo thức, còn chìm trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê rên rỉ khó khăn chui ra khỏi chăn, bị không khí lạnh xông vào não đột nhiên trở nên kiên quyết hơn hẳn.

Ổ chăn ấm áp? No! Ngủ nướng trong hạnh phúc? No!

Dịch Gia Di nhanh chóng mặc đồ và rửa mặt, để lại cho anh cả một tờ giấy không cần lo bữa sáng cho cô rồi đeo túi xuất phát.

Bình Luận (0)
Comment