Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 356 - Chương 356 - Nhân Chứng 1

Chương 356 - Nhân chứng 1
Chương 356 - Nhân chứng 1

Chương 356: Nhân chứng 1

Dịch Gia Di gặp thất bại ở cả hai đầu, cô đứng nguyên tại chỗ một lúc rồi đột nhiên đi tới phía trước xe rác mà ông cụ định đẩy đi, dẫn đầu kéo chốt ra, lại dùng sức đẩy về phía xe tải.

Ông già vừa đổ một chiếc xe rác khác xong, quay đầu lại nhìn thấy Dịch Gia Di cũng học theo mình mà làm việc, sau khi xếp hàng phía sau ông ta đổ rác vào trong xe, lại đặt xe rác trống về chỗ cũ, đẩy một cái khác tới với tốc độ còn nhanh hơn cả ông ta.

Đi tới đi lui như vậy, khối lượng công việc của ông cụ đã giảm đi hơn một nửa.

Dịch Gia Di dọn sạch tất cả các thùng rác gần đó, sau khi khiến ông lão không còn xe để đẩy nữa, cô lại nhảy lên một xe rác, học theo bộ dáng của bà cụ, ngồi lên thành xe, tự động lấy một đôi găng tay vải thô từ trong cái túi nhỏ treo ở đầu xe, sau khi đeo vào lập tức cúi người nhịn cơn buồn nôn mà khều và nhặt.

Hai người giả nhìn cô bận trước bận sau, tuy rằng cảm thấy bất đắc dĩ nhưng cũng không xua đuổi cô nữa.

Ông già ngồi lại vào ghế lái, khởi động chiếc xe tải và lái đến một khu nhà khác.

Dịch Gia Di một tay giữ thành xe đẩy, tiếp tục làm việc.

Sau vài lần lặp lại, hai người già phát hiện ra cô cảnh sát cũng không hề làm qua loa có lệ mà là thật sự đang giúp. Bà cụ liếc mắt nhìn giờ, hôm nay vì có sự gia nhập của người trẻ tuổi nên tiết kiệm được nửa giờ so với trước đây.

Công việc thu gom rác ở khu cộng đồng này phải dựa vào quan hệ thân thích mới có thể nhận được, thu nhập rất ổn định nên bọn họ vô cùng quý trọng. Trước đây thu gom rác xong, bọn họ sẽ về nhà bán những phế phẩm nhặt được và đưa rác đến bãi rác để xử lý, rồi có thể quay về ăn sáng.

Buổi sáng làm một ít đồ ăn nhẹ, buổi trưa và buổi tối đông người sẽ đẩy xe đẩy đến gần đường Portland buôn bán, số tiền kiếm được cũng đủ cho bọn họ sống sung túc.

Hôm nay đột nhiên được tan làm sớm, trên xe lại chở thêm một cô cảnh sát trẻ, hai người già gãi đầu, nhưng thấy bộ dáng “không nói chuyện một chút thì sẽ ở lỳ không đi” của đối phương, bọn họ cũng chỉ đành dẫn cả người theo về nhà.

Chiếc xe bán tải đỗ dưới một tòa nhà tồi tàn trong khu nhà cũ, sau khi Dịch Gia Di xuống xe lập tức nhìn hai người già với vẻ chờ mong.

Đối phương thấy cô quả thật đã bỏ không ít sức, cuối cùng vẫy tay với cô, gọi cô vào nhà vừa ăn sáng vừa nói chuyện.

Dịch Gia Di cũng đi theo vào bếp, chọn việc bẩn việc mệt mà làm, giúp hai người già chuẩn bị xong bữa sáng, cuối cùng sau khi ngồi vào bàn mới đưa ra câu hỏi của mình.

Tuy rằng đã cách mấy ngày nhưng vì thời gian làm việc của hai người già đặc thù, thường thì hiếm khi trông thấy một người, cho nên rất có ấn tượng về bóng người mà họ đã nhìn thấy vào sáng sớm hôm hai mươi tám ấy.

“Là nữ giới, cô ta rất cao, đại khái thì cao hơn tôi nửa cái đầu, đúng là đi ra từ tòa nhà mà cô nói đó.”

“Tóc dài, khi đó sắc trời rất tối tăm, hình như là màu đen, tóm lại chắc chắn là tóc tối màu. Cũng không phải tóc xoăn, chắc chắn cũng không phải màu nâu, càng không phải màu đỏ gì đó.”

“Tôi không biết có phải là người trong bức ảnh này của cô hay không, vì lúc đó trời tối quá, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mơ hồ mà thôi. Lúc cô ta đi ra khỏi tòa nhà hình như có nhìn thấy, nhưng bây giờ lại quên mất rồi, tóm lại là không thấy rõ.”

“Không có gì đặc biệt cả, lúc đó chúng tôi đang tập trung làm việc, nào có thời giờ nhìn chằm chằm vào cô ta mãi được?”

“Đừng nói hoài như thế, cô nếm thử món cá viên này xem.”

Dưới lời ra hiệu của bà cụ, Dịch Gia Di gắp một viên chả cá chiên ngập dầu, còn tỏa ra hơi nóng lên, chấm ngập nước tương và sốt hải sản ngọt.

Miệng bị phỏng đến mức kêu oai oái nhưng lại không nỡ nhả ra, vừa tươi vừa mềm, ngon nuốt cả lưỡi.

Một viên vào bụng, lại gắp thêm viên thứ hai, lần này chấm cà ri, vừa vào miệng chỉ nếm được vị cay trước, sau khi nhai mới cảm nhận được mùi thơm của cá.

Hai người già thấy cô thích, vui đến mức mặt hằn nếp nhăn, trong mắt còn hiện lên vài phần hạnh phúc và đắc ý.

Sự hài lòng của thực khách luôn là lời khen mạnh nhất dành cho người đầu bếp.

Sau khi ăn sáng no nê, hai người lớn tuổi bắt đầu làm đồ ăn nhẹ.

Bình Luận (0)
Comment