Chương 379: Mọi người đều là người trưởng thành
“Con người đều từ từ trưởng thành, tin rằng cô ấy sẽ càng ngày càng mạnh mẽ.” Phương Trấn Nhạc cười nhẹ, cả người hơi trượt xuống một chút, lại biến thành tư thế ngồi thườn người trên ghế: “Hơn nữa không phải còn có giám sát như chị ở đây rồi sao, ở bên trên quan tâm một chút, nếu xuất hiện tình huống khó giải quyết gì đó lại ở phía sau giúp đỡ cô ấy một chút, không phải là được rồi sao.”
“…” Khưu Tố San vừa gật đầu vừa cười, không tiếp tục vấn đề này nữa mà ngược lại hỏi: “Chú Cửu sắp nghỉ hưu rồi, đến khi cậu thăng chức thành giám sát tổ trọng án, Dịch Gia Di thăng chức làm tổ trưởng tổ B, vậy là trong tổ thiếu mất hai người, quan hệ trong tổ cũng sẽ thay đổi nhiều, có cần xây dựng tâm lý cho mọi người trước không?”
“Mọi người đều là người trưởng thành, thành viên ở tổ B biết rõ phải điều chỉnh bản thân thế nào. Sau này chuyện điều người mới đến tổ ngược lại vẫn phải lo nghĩ hơn nhiều. Madam chọn vài người có khả năng đi.” Phương Trấn Nhạc một tay chống cằm, vừa nói vừa có hơi không yên lòng.
Trong lòng anh cũng có rất nhiều chuyện đáng lo và bận tâm, đại khái cũng là một loại tâm thái làm gia trưởng đã quen.
Nhưng anh cũng cố gắng dùng lý trí để điều chỉnh bản thân, con lớn rồi cũng phải tự độc lập, anh không buông tay thì làm sao diều hâu non có thể học cách giang cánh bay cao được?
“Thật ra tôi đã nhìn trúng một hậu sinh, nhưng muốn quan sát thêm đã, nếu cảm thấy cũng không tồi, đến lúc đó tôi sẽ tìm cậu bàn bạc.”
“Ok.”
Hai người lại nói chuyện về các vụ án phá được gần đây và sắp xếp công việc sắp tới, sau đó Phương Trấn Nhạc tạm biệt và rời đi.
Khi trong văn phòng chỉ còn lại Khưu Tố San, chị ta dựa lên lưng ghế xoay, chân đạp một cái, cả người quay mặt về phía phong cảnh bên ngoài cửa sổ, thưởng thức cái cây vẹo cổ thi thoảng đung đưa theo gió mà rụng lá, chợt thở ra một hơi thật dài.
Trên bàn làm việc sau lưng bày một vài tệp văn kiện, một phần trong số đó lộ ra góc mép, bên trên hiện ra vài con chữ: Lệnh điều động của tổ phòng chống ma túy…
…
Hôm nay phải chuyển nhà cho nên Dịch Ký nghỉ một ngày.
Du Triệu Hoa dẫn toàn bộ tổ chạy tới mới phát hiện ra cái thiệp dán trên cửa, anh ta lập tức gọi điện về cục cảnh sát tra số điện thoại của Dịch Gia Di, sau đó gọi điện cho cô.
Sau khi hỏi Dịch Gia Di địa chỉ, một nhóm người tổ A cũng chậm rãi chạy tới giúp đỡ, người nào cũng xắn tay áo, đội mũ báo giấy, làm việc một cách đao to búa lớn như phường cường đạo.
Khi Phương Trấn Nhạc tới cũng chở một xe toàn đàn ông lực lưỡng.
Lưu Gia Minh xách một túi to đựng đầy chai nước suối, Gary ôm rất nhiều túi rác dùng để đựng đồ cũ không cần thiết và ném đi, Tam Phúc cũng kẹp mấy chục thùng các tông, có thể dùng để đựng đồ linh tinh…
Đám đàn ông ồn ào lên tầng, không biết Dịch Gia Di chuyển nhà còn tưởng là nhà họ Dịch nợ tiền bị đám côn đồ tới cửa đòi nợ.
Dịch Gia Di đẩy cửa mở, cười đón nhóm người Phương Trấn Nhạc vào trong.
Hôm nay Phương Trấn Nhạc mặc áo sơ mi trắng, phối với một chiếc quần thường ngày màu xám, cộng thêm một đôi dép tông, có thể nói là ăn mặc rất tùy tiện.
Chỉ cần không cúi đầu nhìn chân mà chỉ nhìn chiếc áo sơ mi trắng bị bờ vai rộng và lồng ngực rộng độn căng lên, cổ áo ngay ngắn che đi nửa yết hầu và gương mặt tuấn tú, thì sir Phương vẫn là chàng trai đẹp nhất trong căn nhà này.
Anh đưa một chai nước suối cho Dịch Gia Di, cô cảnh sát lập tức mở nắp uống một hớp, khi tay lau vết nước bên miệng lại vô tình quệt bụi lên đó, kéo ra một vệt vàng bẩn bên khóe miệng.
Phương Trấn Nhạc buồn cười, Dịch Gia Di cũng cười theo, khi lại uống chai nước suối đó, trong miệng có thêm chút vị ngọt!
“Này, tổ B các cậu tới chậm thế.” Du Triệu Hoa đã giúp chuyển nọ chuyện kia đột nhiên thò đầu ra khỏi phòng nhỏ, trong ánh mắt tràn đầy vẻ đắc ý vì đã giành trước một bước.
“Sao anh cũng tới?” Phương Trấn Nhạc nhận mũ báo giấy mà Gia Như đưa cho đội lên đầu, lại thắt tạp dề mà Gia Tuấn đưa cho.
“Thập Nhất chuyển nhà, tổ anh em chúng tôi làm sao có thể không tới giúp một tay!” Du Triệu Hoa đáp một cách hiển nhiên, anh ta bóp vai, làm bộ làm tịch bảo: “Ôi, chúng tôi đã làm việc cả một tiếng rồi, những việc nặng nhất khổ nhất đã làm xong thì mấy người kia mới tới.”