Chương 408: Bát canh và chuyện ma 2
“Trời lạnh như vậy muốn ăn gì đó nóng hổi một chút, tốt nhất là ăn canh đi. Nhưng tiếp tục ăn canh nầm bò hầm không phải hơi quá lố rồi sao? Toàn chảy máu mũi, hay là buổi tối chúng ta đi ăn canh rắn được không? Hay là canh dưỡng nhan?” Lưu Gia Minh hỏi với vẻ khổ não.
Là canh rắn? Hay là canh dưỡng nhan?
Thật đúng là một nan đề đời người quan trọng.
Phương Trấn Nhạc lắc đầu cười khổ: “Không phải gần Dịch Ký có quán Vua Canh Rắn hay sao? Đi qua đó nếm thử đi?”
“Được!” Lưu Gia Minh dựng ngón cái.
Dịch Gia Di chống cằm ngồi vững, khóe môi bị lòng bàn tay đẩy lên thật cao.
Mọi người lại có sức sống trở lại, lại có thể vui vẻ tìm quán ăn đồ ngon.
Chú Cửu hít một hơi thật sâu, ho nhẹ một tiếng rồi cảm thán: “Cuối cùng lại kết thúc một án, có thể sảng khoái ăn uống, yên tâm đi ngủ rồi.”
Ông ta dựa vào cái ghế văn phòng lớn mềm mại, vắt chéo hai chân, bắt đầu mặc sức tưởng tượng: Hay là đi tìm ông già đã báo án diệt môn đó nói chuyện một chút nhỉ?
Nói không chừng thật sự có gì đó tà môn…
…
Buổi tối ngớt mưa, tổ A và tổ B hiếm khi đều đúng giờ kết thúc công việc.
Phương Trấn Nhạc đứng ở cửa văn phòng tổ B, vẫy tay gọi Du Triệu Hoa: “Đi thôi, Vua Canh Rắn, đi ăn canh chung đi.”
“Sao đấy? Cậu bao hả?” Du Triệu Hoa đi lại gần, thò đầu liếc mắt nhìn các thám tử tổ B, quả nhiên đã phá được án rồi, người nào trông cũng tinh thần phơi phới.
“Đúng vậy, vụ án thi thể ngồi đã phá được rồi, bây giờ đi ăn mừng.” Phương Trấn Nhạc hơi hạ cằm.
“Không được. Tổ A chúng tôi đã phá được vụ án lần trước, cũng phải ăn mừng, hôm nay tôi mời.” Du Triệu Hoa lập tức hất cằm cao hơn.
“Lần sau anh mời.” Phương Trấn Nhạc dẫn đội đi ra ngoài, thuận miệng cười ha ha.
“Không được! Nhất định phải là tôi mời!” Du Triệu Hoa kiên trì.
“…” Phương Trấn Nhạc nhướn mày: “Là anh nói đấy nhé.”
“Tôi nói thì làm sao?” Du Triệu Hoa ưỡn ngực ngẩng đầu, làm ra bộ dáng uy phong.
Phương Trấn Nhạc cười một cách khó hiểu, Du Triệu Hoa vẫn chưa biết rõ.
Thẳng đến bữa tối, mấy người Lưu Gia Minh chọn món không hề nương tình một chút nào, ăn đến mức bát đĩa xếp chồng thành lầu cao, cuối cùng thì Du Triệu Hoa cũng hiểu được vẻ mặt đó của Phương Trấn Nhạc là có ý gì.
Toang rồi!
Cái đám dạ dày vương này, người nào cũng bị Phương Trấn Nhạc nuôi thành cái miệng vừa điêu, dạ dày vừa lớn.
Lỗ to rồi…
…
“Nếu anh tưởng trong nước dùng canh rắn chỉ dùng mỗi xương rắn, hành, gừng, vậy đúng là sai lầm to lớn.” Lưu Gia Minh biết ăn uống nhất uống hai bát canh dưỡng nhan no căng mới không nhịn được mà muốn đàm đạo về trình độ của mình đối với bát canh này.
“Tôi biết, còn có mía lau nữa.” Tony chỉ vào mía trong nồi canh.
“Cái đó thì tính là tinh túy gì?’ Lưu Gia Minh cười ha ha ha ba tiếng thật to rồi ngạo nghễ đáp: “Còn có sườn heo tươi đã trần qua nước sôi nữa, nhất định phải là xương heo tươi nhé, hàng đông lạnh cũng không được, sau đó còn có gà tươi, bỏ vào nồi nước dùng cùng với xương heo tươi, cộng thêm chân giò hun khói Kim Hoa nữa, ninh mười hai tiếng mới thành canh dưỡng nhan chân chính.”
“Oa, tôi chỉ nghe thôi đã cảm thấy rất bổ rồi đấy.” Gary tâng bốc.
“Muốn nói tới đây bồi bổ ấy hả, làm sao có thể thiếu mất vị này được.” Chủ quán của quán Vua Canh Rắn vừa nói vừa đi tới trước cái lồng đựng đủ các loại rắn độc và rắn không độc, sau khi Du Triệu Hoa chọn loại rắn, ông ta mở lồng rồi thò tay vào bắt rắn.
Con rắn nhỏ quấn lên cánh tay chủ quán, chủ quán chỉ bóp mở miệng rắn, lau vết thương một cái, sau khi lau ít máu còn không thèm để ý bảo: “Tuyến độc bị rút hết đi rồi, không sao.”
Sau đó đầu bếp phía sau quầy lấy mật con rắn ngay tại hiện trường rồi bưng lên quầy, sir Du ở bên bàn biểu diễn màn nuốt mật rắn sống.
Dịch Gia Di nhìn mà kêu to, ngược lại Du Triệu Hoa cảm thấy mình hào khí ngút trời, rất đắc ý.
“Gia Di có muốn một quả không?” Du Triệu Hoa vừa lau miệng còn gọi bạn gọi bè.
"Không cần, tôi không yếu, sir Du, không cần bồi bổ đâu.” Dịch Gia Di xua tay.
Du Triệu Hoa lại quay đầu về phía Phương Trấn Nhạc: “Sir Phương, có dám ăn mật rắn không?”
“Ăn ngán rồi, không thú vị.” Phương Trấn Nhạc vắt chéo hai chân, vừa bưng bát chậm rãi uống canh, vừa liếc mắt nhìn Du Triệu Hoa với vẻ uyên thâm.
“Còn ai nữa không? Còn ai dám thử không?” Du Triệu Hoa vẫn còn ồn ào.
“Không, không, uống canh uống canh đi, sir Du.” Tony vội cười an ủi, tổ trưởng của tổ A bọn họ lên cơn, các thám tử tổ A biết dỗ nhất.