Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 470 - Chương 470 - Phát Hiện Được Gì Sao?

Chương 470 - Phát hiện được gì sao?
Chương 470 - Phát hiện được gì sao?

Chương 470: Phát hiện được gì sao?

Cô cúi đầu quan sát mặt đất, nhìn trái nhìn phải, khi quan sát rìa đường lại càng cúi người xuống nhìn kỹ hơn.

Phương Trấn Nhạc vừa kéo căng dây thừng buộc một kỹ thuật viên, vừa thi thoảng quay đầu nhìn Dịch Gia Di, đảm bảo cô nằm trong phạm vi tầm nhìn của mình.

Thấy cô đột nhiên ngồi xổm xuống ở một chỗ, anh mở miệng hỏi: “Phát hiện được gì sao?”

Gió mang giọng nói của anh truyền tới tai Dịch Gia Di cách đó vài mét, rõ ràng hơi xa nên lại càng trầm thấp hơn.

Cô quay đầu đáp: “Anh Nhạc, ở đây có một đầu lọc thuốc lá nhưng không chắc có phải bị người ném lại trong hôm nay hay không, nếu có thể xác nhận được thời gian ném điếu thuốc này và thời gian phát hiện ra tây trang dính máu cùng điện thoại đồng nhất, vậy nói không chừng là người bị hoặc hoặc hung thủ ném đi, có khả năng sẽ thu thập được thông tin từ nước bọt.”

Kỹ thuật viên sơ cấp A Uy canh chừng trên đường nghe được lời của Dịch Gia Di, lập tức nhìn qua.

“Làm phiền cậu thu thập vật chứng.” Phương Trấn Nhạc mở miệng nói.

“Yes, sir.” A Uy gật đầu, lập tức cầm túi đựng vật chứng đi qua thu thập đầu lọc mà Dịch Gia Di phát hiện ra.

“A Uy, anh nhìn chỗ này xem có giống vết bánh xe do phanh xe gấp tạo thành không?” Dịch Gia Di nhớ khi xe Jeep của Phương Trấn Nhạc lái qua là từ từ giảm tốc sau đó dừng xe, cũng không hề phanh gấp.

Vết xoạc cắt trên nền bê tông ở bên dưới này không hề bị bùn đất che lấp, cũng không được công nhân bảo trì đường bộ và nhân viên vệ sinh dọn sạch vết hằn, giống như là mới để lại.

“Để tôi chụp lại.” A Uy lại vội vàng đi về lấy máy ảnh.

Dịch Gia Di nhìn mặt đường, A Uy thì chụp tanh tách.

“Có thể thông qua vết bánh xe để phán đoán ra kiểu xe này là gì không” Đột nhiên Dịch Gia Di ngẩng đầu hỏi.

“…” A Uy mang vẻ mặt ngơ ngác, hả? “Không thể.”

“Ồ.” Dịch Gia Di cúi mắt, trông rất thất vọng.

“Nhưng… tôi sẽ hỏi chị Teresa, nói không chừng chị ấy có thể căn cứ theo vết bánh xe này để phán đoán ra là xe cỡ to, cỡ trung hay là cỡ nhỏ.” A Uy quan sát cẩn thận vết phanh xe, chắc hẳn có thể đoán đại khái khoảng cách giữa bánh trước và bánh sau cùng khoảng cách giữa các bánh.

“Vậy tốt quá, chúng ta đừng giẫm lung tung ở bên này, anh cắm trụ cảnh báo ở bên ngoài khu vực này đi.” Dịch Gia Di kiến nghị.

“Ye… được.” A Uy suýt chút nữa theo bản năng hô “yes, madam.” Nhưng nhớ ra người đứng trước mặt mình cũng không phải trưởng quan của mình nên vội vàng sửa miệng.

Anh ta quay lại và tìm thấy bốn trụ cảnh báo màu đỏ cùng một vật ký hiệu số đánh dấu điểm lấy manh mối, tiếp đó sắp xếp xung quanh bên ngoài khu vực để lại vết phanh xe này nhằm nhắc nhở các cảnh viên thu thập bằng chứng ở hiện trường sẽ không làm ô nhiễm và phá hỏng manh mối ở đây.

“Có thể xác định được người bị hại ngồi xe xuống núi, người bị hại cùng hung thủ ngồi cùng trong một chiếc xe, nhưng trong bọn họ ai là tài xế?” Dịch Gia Di giơ chiếc đèn pin chiếu lên núi, con đường lên núi có rất nhiều biệt thự sang trọng, gần nhất chính là khu cộng đồng biệt thự Severn 8, lên trên nữa còn có khu biệt thự khác như khu cộng đồng biệt thự đường Severn, với manh mối hiện có vẫn rất khó phán đoán được rốt cuộc xe được lái từ chỗ nào xuống.

Dù sao thì chí ít dựa vào vết bánh xe cũng không có cách nào suy ra được điểm xuất phát, trừ phi thu thập được sợi gì đó hoặc vật chất gì đó trong bánh xe mà chỉ một khu biệt thự nào đó mới có.

Kỹ thuật viên A Uy gãi đầu, cố gắng điều chỉnh logic của mình cho theo kịp câu hỏi của Dịch Gia Di: “Nếu có dấu chân có lẽ có thể so sánh ra.”

“Đúng!” Dịch Gia Di lập tức đưa ra một câu trả lời chắc chắn, trong lúc A Uy còn đang mím môi cười thì cô đã cầm đèn pin cúi người tìm kiếm bên cạnh vết phanh gấp.

A Uy cũng cúi người tìm kiếm theo, mặt đường bê tông rất khó để lại dấu chân có thể phân biệt, cho dù có sử dụng phương pháp đặc biệt để thu thập thì cuối cùng cũng chỉ có thể thu thập được một đống dấu vết lồi lõm trên bên mặt trái đất mà thôi.

Nhưng trên đất bùn thì lại có thể, hai người không hẹn mà cùng thuận theo vết bánh xe đi đến rìa đường, băng qua rào chắn bên đường lại nhìn thấy dấu vết trên đất bùn.

Quả nhiên có, hai cặp dấu chân khi thì đè lên nhau, kéo thẳng về phía khu vực phát hiện ra chiếc áo tây trang đó.

Bình Luận (0)
Comment