Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 517 - Chương 517 - Nhổ Củ Cải Kéo Theo Cả Bùn 2

Chương 517 - Nhổ củ cải kéo theo cả bùn 2
Chương 517 - Nhổ củ cải kéo theo cả bùn 2

Chương 517: Nhổ củ cải kéo theo cả bùn 2

Dịch Gia Di ngồi ở trước bàn tính toán, mấy hôm nay trong tay đầu to đại khái có khoảng một triệu đô la Hồng Kông cùng một lô tiền: Ba trăm nghìn đô được giấu ở nhà, ba trăm nghìn đô được gửi vào tài khoản (trong đó một trăm nghìn đô đã được rút và bị bắt tại chỗ), lại đưa bốn trăm nghìn đô cho tóc đuôi ngựa .

Nhìn chằm chằm vào con số này một lúc, Dịch Gia Di nảy ra suy nghĩ, ngẩng đầu hỏi Phương Trấn Nhạc: “Anh Nhạc, liệu có khả năng phú hào Châu Tân Hội đã cho đầu to một triệu đô la Hồng Kông, toàn quyền giao công việc thuê sát thủ giết người này cho gã. Mà bản thân đầu to lại tham phần nhiều, chỉ lấy có bốn trăm nghìn đô la Hồng Kông cho tóc đuôi ngựa. Tóc đuôi ngựa cảm thấy mình đã nắm được điểm yếu của đầu to, lấn lướt giở trò, đòi thêm được một trăm nghìn đô nữa. Như vậy nếu sự việc êm xuôi, tóc đuôi ngựa giết người sẽ kiếm được năm trăm nghìn đô, mà đầu to chỉ làm trung gian ở giữa cũng kiếm được năm trăm nghìn đô?”

“Cực có khả năng là như thế.” Ngón tay của Phương Trấn Nhạc ấn lên sổ ghi chép lấy lời khai của Dịch Gia Di, sau khi rút ngón tay về anh quay đầu nói với Lưu Gia Minh: “Đi tìm tóc đuôi ngựa nói chuyện! Đầu to cầm một triệu đô của ông chủ nhưng chỉ cho anh ta có bốn trăm nghìn. Bản thân đầu to chẳng làm gì cả lại một mình nuốt một nửa số tiền, xem tóc đuôi ngựa có tâm trạng thế nào.”

“Yes, sir.” Cái này thì Lưu Gia Minh biết rõ, chiến lược thẩm vấn tiếp theo đó chính là chia rẽ bọn họ. Vừa chơi trò tâm lý như thế, mấy tên du côn này vốn không phải người có tâm tính bình tĩnh gì, tùy tiện bị khiêu khích một chút có thể lập tức đập bàn chửi mẹ nó ngay.

Đầu to ăn dày như thế, lúc đầu muốn trực tiếp nuốt hết sáu trăm nghìn đô, rõ ràng không coi tóc đuôi ngựa là anh em, thậm chí còn coi anh ta là một thằng ngu mà sai khiến.

Từ trên cao nhìn xuống như thế, không tôn trọng người như vậy, nếu tóc đuôi ngựa còn có thể bình tĩnh ôn hòa được, cảm thấy đầu to kiếm được khoản tiền này là hợp tình hợp lý vậy anh ta cũng sẽ không đi lên con đường như vậy rồi.

Quả nhiên, chưa đến mười lăm phút, tóc đuôi ngựa đã hiểu rõ ràng tình hình của đầu to. Trên cơ bản toàn bộ chuyện xấu mà đầu to đã từng làm bắt đầu từ ngày đầu tiên tóc đuôi ngựa quen biết gã, ngay cả chuyện sau khi uống say đi tiểu lên bộ đồ đang phơi của bà dì sống bên dưới tòa nhà cũng không bỏ qua.

Đại khái là mười ngày trước, đầu to tìm được tóc đuôi ngựa, nói có một việc giao cho anh ta, là loại chuyện tốt như cướp của người giàu chia cho người nghèo, kiếm được một khoản tiền to là có thể dưỡng già đó.

Bốn trăm nghìn đô để giết chết thương gia bất động sản Triệu Đông Sinh.

Ngay lúc giao nhiệm vụ, đầu to đã cho tóc đuôi ngựa mười nghìn đô la Hồng Kông làm tiền thế chấp, khoản còn lại phải đợi người chết rồi mới chi trả.

Cùng lúc giao tiền đặt cọc còn có giới thiệu thông tin chi tiết về Triệu Đông Sinh, bao gồm cả mấy địa chỉ gia đình của Triệu Đông Sinh và địa chỉ của mấy “phòng ngoài”, thói quen thường ngày, khu giải trí thường lui tới, rất chuyên nghiệp.

Phần ghi chép này vô cùng tường tận, thông tin liên quan đến Triệu Đông Sinh mà tóc đuôi ngựa miêu tả trên cơ bản cũng đồng nhất với của các thám tử điều tra ra được.

Chỉ là cùng lúc cầm được bản ghi chép này các thám tử còn lấy được một thông tin bùng nổ hoàn toàn nằm ngoài dự liệu nữa.

Trong lúc Lưu Gia Minh hỏi tóc đuôi ngựa quá trình giết người cụ thể và thi thể bị ném ở chỗ nào thì tóc đuôi ngựa nhún vai, lớn tiếng đáp: “Thưa sir, thật không dám giấu gì, tôi hoàn toàn không giết Triệu Đông Sinh, chúng tôi lấy được mười nghìn đô la Hồng Kông dự chi, cả ngày chỉ ăn chơi đàng điếm, uống rượu bét nhè từ sáng đến tối, ai còn muốn đi giết tên nhà giàu Triệu Đông Sinh đó nữa? Đợi chúng tôi tiêu hết tiền rồi, ngược lại có khả năng thật sự sẽ cân nhắc đến chuyện giết người.”

“Đừng có giảo biện, bây giờ bằng chứng nhiều như núi, muốn phản cung đúng không?” Lưu Gia Minh vỗ mạnh lên bàn.

“Tôi lừa anh làm gì hả sir, nói ra nhiều sự thật như thế còn thiếu một câu này hay sao? Nhưng mà sir này, tôi có thể làm nhân chứng chỉ điểm của phía cảnh sát được không? Tôi cũng không hề giết người, còn có thể giúp các anh làm chứng, có thể không cần bắt tôi được không?” Cả người tóc đuôi ngựa hơi ngả về trước, cười rất nhẹ nhàng.

Bình Luận (0)
Comment