Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 536 - Chương 536 - Mệt Mỏi

Chương 536 - Mệt mỏi
Chương 536 - Mệt mỏi

Chương 536: Mệt mỏi

“Từ manh mối mức độ ẩm thấp của bùn đất bị đào lên có thể suy đoán mỗi tối hung thủ đều tới đây đào hố, liên tiếp đào gần một tuần mới đào được sâu như thế. Cụ thể mấy ngày gần đây có phải tối nào cũng tới hay không thì tạm thời vẫn chưa có cách nào xác định được, nhưng rất có khả năng anh ta vẫn sẽ tiếp tục đào hố, sau đó chôn thi thể vào trong hố, cuối cùng che giấu đi.” Teresa đứng dậy bên cạnh hố đất, quay đầu nói với Phương Trấn Nhạc.

Phương Trấn Nhạc chỉ suy nghĩ chừng hai giây rồi quay đầu nói với ba viên cảnh sát mặc quân trang: “Rút dây cảnh báo, lập tức lái toàn bộ xe cảnh sát rời đi, toàn bộ thành viên phải giữ bí mật về chuyện phát hiện ra một thi thể ở nơi này.”

“Yes, sir.” Ba viên cảnh sát mặc quân trang lập tức hành động, bỏ đèn tín hiệu trên xe cảnh sát xuống, lặng lẽ lại nhanh chóng lái xe cảnh sát rời khỏi sườn núi.

“Thập Nhất, cô dẫn ông bác về thôn, đảm bảo ông ta cũng giữ bí mật về chuyện này, sau đó gọi điện thoại cho sir Quách của bộ phận quan hệ công chúng, trong vòng một tuần giữ bí mật về chuyện thi thể của Triệu Đông Sinh đã được phát hiện, phong tỏa tin tức với toàn bộ truyền thông, tạm thời cũng đừng thông báo cho bà Triệu biết.” Phương Trấn Nhạc lại nói.

“Yes sir.” Sau khi Dịch Gia Di lên tiếng lại quay đầu đi trao đổi với ông bác, tiễn ông ta về thôn, cũng gọi điện về cục cảnh sát tìm sir Quách.

Cũng may buổi sáng sau khi ông bác phát hiện ra thi thể vẫn chưa kịp đồn đãi với người trong thôn, phản ứng của cảnh sát cũng đủ nhanh, thông tin chưa bị truyền ra ngoài, phương diện truyền thông cũng chưa ngửi thấy mùi tanh.

Dựa theo yêu cầu của Phương Trấn Nhạc, Dịch Gia Di lại gọi điện mời đám người anh Đại Quang Minh của bộ phận giám định tổ trọng án Tây Cửu Long tới đây giúp đỡ, một đám cảnh sát chìm vì không làm kinh động đến truyền thông và hung thủ mà tất cả đều ngồi xe buýt tới đây.

Khi anh Đại Quang Minh chạy tới, thi thể đã được vận chuyển đến cục cảnh sát Central, một đội người Teresa cũng rút khỏi đường cái, xe Jeep của Phương Trấn Nhạc cũng đã lái đi, toàn bộ người ở hiện trường trên cơ bản đều đã rút lui hết.

Đám người thuộc bộ phận giám định tổ trọng án Tây Cửu Long vừa xuống xe đã phối hợp với Teresa và A Uy bắt đầu xử lý hiện trường: Đặt ma nơ canh dưới cành cây, trả lại hiện trường như cũ dựa theo hình thái trên bức ảnh đã chụp ban đầu.

Lại phục hồi lại toàn bộ vết bánh xe, dấu chân trên đường, lượng công việc rất lớn, thời gian rất eo hẹp, các đồng nghiệp ở bộ phận giám định giống như con trâu già hì hục làm việc, trong núi rừng cuối thu vốn đã rất lạnh lẽo nhưng lưng mọi người đều ướt đẫm mồ hôi, mặt mày đỏ bừng.

Thẳng đến khi mặt trời xuống núi mới khiến cho khu vực này thoạt nhìn giống như chưa từng có xe đi qua, cũng không có người tới.

Các đồng nghiệp ở bộ phận giám định gần như không thẳng nổi sống lưng, sau khi làm xong việc cũng không dám nán lại ở gần đây thêm, bởi vì những chiếc xe khác đã sớm rút đi, bọn họ chỉ đành kéo lê cơ thể mệt mỏi đến tàn tạ này ngồi xe buýt trở về.

Hôm nay mọi người thật sự đã mệt đờ người rồi.

Các thám tử tổ B đã sắp xếp xong tổ nhỏ nằm vùng và thời gian biểu theo dõi Cốc Hiểu Lam và theo dõi hiện trường chôn xác, nửa đêm đầu Phương Trấn Nhạc và Dịch Gia Di mặc áo rằn ri nằm vùng tại hiện trường chôn xác, hai người ăn no cơm, chuẩn bị sẵn sàng, khi thuận theo một con đường núi lẻn vào thì sắc trời đã rất tối rồi.

Lúc ngẩng đầu còn thấy dãy núi nối liền một dải trong bóng tối, bóng cây vằn vện giống như đại dương bốn bề dậy sóng, phía chân trời xa tít tắp chỉ còn lại một vệt đỏ, giống như mặt trời vẫn chưa kịp trốn vào trong làn váy của đường chân trời vậy.

Núi xanh như biển, trời chiều như máu.

Một đêm này, Tam Phúc dẫn người theo dõi Cốc Hiểu Lam, theo cô ta tan làm đến nhà bạn ở, lại tắt đèn canh chừng ở phía đối diện bên dưới tòa nhà của người bạn, nhưng không hề nhìn thấy tài xế taxi khả nghi nào lái xe trống qua lại cả.

Toàn bộ taxi đều qua lại đón khách trả khách, cảnh viên theo dõi ghi nhớ biển số xe, trở về đội cảnh sát lại căn cứ theo biển số xe tìm kiếm mấy tài xế lái xe này, lén lút điều tra toàn bộ nội dung như ghi chép lái xe, tình hình thu nhập và chi tiêu trong nửa tháng của bọn họ, nhưng vẫn không phát hiện ra điểm khác thường.

Một tổ đi trông thi thể cũng không thu hoạch được gì, mọi người chỉ đành một thân lạnh cóng mà vẫn chưa nhìn thấy một cọng tóc của hung thủ.

Khi về đến văn phòng thảo luận lại, mọi người nhất thời vẫn chưa có cách nào phán đoán ra được hung thủ đã bị kinh động hay chưa.

Bình Luận (0)
Comment