Chương 546: Không lo nạn nhân sẽ bị phát hiện
Anh ta chưa từng nhìn ra sau, cũng chẳng đánh giá khách hàng quá nhiều, chỉ lễ phép hỏi đối phương mấy câu hỏi căn bản như địa điểm, có phải đang vội không, thậm chí khi nhắc nhở hành khách thắt đai an toàn, giọng điệu của anh ta còn ôn hòa hơn những tài xế khác. Anh ta còn mỉm cười hỏi hành khách có lạnh hay không, còn cần anh ta đóng cửa sổ hay không.
Cho dù anh ta biết hành khách ngồi ở ghế sau hoặc ở ghế phụ lái hoàn toàn không nhìn mình nhưng anh ta vẫn cười, giống như trình tự đã thiết lập xong từ trước: Khi trao đổi với hành khách đừng quên mỉm cười, phải lễ phép, phải ôn hòa, không được có một chút tính công kích nào.
Đại khái cũng vì thế mà hành khách từng ngồi xe của anh ta chưa từng xảy ra xung đột với anh ta, cho dù khi khách hàng lên xe rất bực mình, hoặc là vì vội mà không ngừng giục anh ta lái nhanh hơn một chút, anh ta cũng sẽ cố hết sức thỏa mãn yêu cầu của hành khách, cho dù bị khiển trách vì không có cách nào đạt thành yêu câu thì anh ta cũng sẽ chân thành xin lỗi.
Giơ tay không đánh người tươi cười, ai lại không thích một tài xế taxi ôn hòa, tôn trọng khách hàng, lái xe vững vàng như thế cơ chứ?
Xe hơi chạy trong màn đêm, cách mấy mét lại có một góc độ khác để ráng chiều có thể chiếu sáng gương mặt của người tài xế.
Mái tóc ngắn chia ngôi lệch được anh ta chải chuốt một cách tỉ mỉ, râu được cạo rất sạch sẽ, bên trong áo khoác thậm chí còn mặc một chiếc sơ mi trắng được là phẳng phiu, cho dù chưa từng có người nào thật sự chú ý đến anh ta thì anh ta vẫn ăn vận một cách ổn thỏa, giống như chuẩn bị sẵn sàng lao tới một cuộc hẹn bất cứ lúc nào vậy.
Không ai có thể tưởng tượng ra được một người như thế sẽ là hung thủ cướp đoạt tính mạng của người khác.
Những hành khách bản địa ngồi trên chiếc xe này vào tối hôm ấy lại càng không ngờ được sau lưng bọn họ đang chở một phú hào vì mất máu quá nhiều mà bỏ mạng.
Dịch Gia Di cứ nhìn anh ta chở hết hành khách này đến hành khách khác như thế, từ sân thể dục Hồng Khám lái đến Vịnh Thổ Qua, từ Cửu Long Thành lái đến Du Ma Địa...
Không biết nên cảm thán tố chất tâm lý của hung thủ quá mạnh hay là đánh giá anh ta không có nhân tính nữa.
Hung thủ hoàn toàn chưa từng lộ ra cảm xúc không thỏa đáng nào, giống như hoàn toàn không lo nạn nhân sẽ bị phát hiện.
Cho dù trên mặt anh ta thi thoảng sẽ lộ ra các vẻ mặt khác nhau nhưng Dịch Gia Di lại không cảm giác những vẻ mặt này chứa đựng cảm xúc gì.
Cô vô cùng nghi ngờ anh ta là người không hề có lòng đồng cảm, cảm xúc khác thường, là một người bệnh thông minh giả trang rất tốt trong thành phố này.
Hung thủ chở Triệu Đông Sinh vòng quanh thành phố đến đêm khuya yên tĩnh mới từ từ tiến vào Quy Sung.
Dưới chân Kim Sơn, sau khi anh ta mở cốp sau ra lại lặng lẽ nhìn chằm chằm vào Triệu Đông Sinh đang cuộn mình bên trong rất lâu.
Dưới chân núi tối tăm vằn vện bóng cây, trời đất cũng chìm vào trong màn sương đêm, ánh trăng mờ ảo khiến cho cơ thể của anh ta cũng mơ hồ theo. Dáng người đó hơi cúi xuống, đứng hình đối diện với cốp sau rất lâu, không biết là đang thưởng thức chiến lợi phẩm của mình hay là đang đợi người sống biến thành tử thi nữa.
Vừa nghĩ đến điểm này, Dịch Gia Di lại cảm thấy hình thái thấp thoáng phác họa ra đó giống như ma quỷ.
…
Không biết qua bao lâu, cuối cùng anh ta cũng cúi người khiêng Triệu Đông Sinh lên, cõng lên núi.
Khi ấy Triệu Đông Sinh vẫn còn sống, ngón tay thi thoảng co rụt lại, có lẽ đang sợ hãi hung thủ chuẩn bị mộ phần cho ông ta, hoặc ông ta vẫn còn khao khát giãy dụa được trở về thế giới này từ trong bóng tối.
Nhưng cùng với chiếc xẻng cắm vào nền đất, đất đá bị xới lên soàn soạt, hung thủ xúc đất hất sang bên cạnh, một ít rơi lên người Triệu Đông Sinh, một ít rơi lạo xạo lên lá cây.
Máu chảy xuống hòa vào trong đất, nhuộm đỏ một mảng lá khô.
Giống như một biểu hiện của định luật bảo toàn năng lượng, màu của đất và lá rụng trở nên lốm đốm thì Triệu Đông Sinh lại mất đi ánh sáng và khí huyết.
Cuối cùng ông ta không còn động đậy nữa dù chỉ một chút, giống như hung thủ mong đợi, chân chính trở thành một thi thể.
...
Trong dòng chảy hình ảnh, Dịch Gia Di nhìn thấy biển số xe của tên tài xế bản địa kia, nhìn thấy toàn bộ thông tin như tướng mạo, chiều cao, quần áo của đối phương.
Cô ghi lại đơn giản lên sổ, lại đứng ở phòng giải phẫu một lúc, nhịn cơn rùng mình lại quan sát đoạn dòng chảy hình ảnh đó một lần nữa, không ngừng bổ sung thông tin mới.
Khi ghi chép, Dịch Gia Di tình cờ nhìn thấy sáu điểm mà giám sát T nhắc đến trên ghi chép.
Cô ngẩng đầu, lại căn cứ theo những thứ đã nhìn thấy trong dòng chảy hình ảnh để so sánh tất cả.