Chương 554: Chấp nhận 2
Hợp tác là một chuyện quá khó, trù tính chung và trao đổi lại càng không dễ.
Anh ta nhéo mi tâm, đột nhiên xuyên ngón tay vào trong tóc, nắm một cái, sau đó rút một hộp đựng kính mắt ra.
Vì không muốn để lại ấn tượng thư sinh ngốc cho mọi người mà anh ta chưa từng đeo kính, nhưng hiện giờ đã mặc kệ mấy thứ này rồi, dứt khoát lấy một cặp kính không viền ra, vừa đeo vào vừa thở dài.
Các thám tử tổ B nhìn vẻ mặt và hành động của anh ta, hình như cũng phát hiện ra sự bất đắc dĩ và khó xử của giám sát T trong cuộc giằng co này.
Khi Tannen thở dài và đeo kính mắt, các thám tử cũng vô thức thở dài.
Chú Cửu đi qua trước mặt Tannen, đến bên cửa sổ và đóng cánh cửa đang mở toang đó lại.
Gần đây thời tiết chuyển ấm, văn phòng đều mở cửa sổ cho thoáng khí, hai ngày nay mọi người bôn ba bên ngoài hứng gió đêm nặng nề, vẫn bớt hóng gió mới tốt.
Cuối cùng Dịch Gia Di cũng làm ấm người, quay đầu lén hỏi chú Cửu: “Chú Cửu, có bản fax của tôi không?”
“Có, vừa rồi tôi xem qua rồi, cô gửi thư tình của tên cuồng theo dõi đến bộ phận giám định nét chữ à?” Chú Cửu lấy một bản trong tập văn kiện bên cạnh bàn chung đưa cho Dịch Gia Di.
Khi cô cúi đầu đọc, chú Cửu cũng sáp tới, chỉ vào một vài nội dung viết trong văn kiện và bảo: “Cái này trước đây tôi từng dùng rồi, cô tra cái này làm gì thế?”
“Hả? Chú Cửu từng dùng rồi sao? Tôi muốn căn cứ theo cái này để hiểu thêm một vài thông tin về tên cuồng theo dõi, tôi phát hiện ra mấy chữ mà anh ta viết này...” Dịch Gia Di vội đi đến trước mặt chú Cửu, nhỏ giọng thì thầm.
Chú Cửu cũng chụm đầu lén lút thì thầm với cô như hai cha con.
Lúc này, cửa văn phòng của Khưu Tố San đối diện với văn phòng tổ B mở ra, madam ngẩng đầu sải bước đi vào cửa văn phòng tổ B, liếc mắt nhìn một vòng, trong ánh mắt sinh ra nghi ngờ giống như đang hỏi: Làm gì thế? Sao bầu không khí lại nặng nề như vậy?
Mọi người cũng ngẩng đầu nhìn chị ta, không có ai giải thích tình hình trước mặt cho chị ta cả, chỉ dùng ánh mắt truyền tải sự mong đợi: Hy vọng chị ta có thể mang tới một tin tức tốt.
Madam quả nhiên không phụ sự kỳ vọng: “Cốc Hiểu Lam đồng ý cho chúng ta tới nhà cô ta khảo sát, bộ phận giám định của cục cảnh sát Central đã lên đường, chúng ta cũng xuất phát thôi.”
Phương Trấn Nhạc liếc mắt nhìn giờ, Khưu Tố San lập tức hiểu ý, mở miệng nói: “Sau khi Tam Phúc và Gary bên Kim Sơn nằm vùng kết thúc, tôi sẽ sắp xếp cho hai người tới thay bọn họ tiếp tục nằm vùng, mọi người yên tâm tới nhà Cốc Hiểu Lam đi.”
“Thanks, madam.” Phương Trấn Nhạc gật đầu.
Khưu Tố San vỗ lên vai anh ta rồi quay người về văn phòng thu xếp toàn bộ nhiệm vụ nằm vùng tiếp theo, người cần phải điều động và sắp xếp công tác.
Phương Trấn Nhạc quay đầu lại, vẫy tay với các thám tử, ra hiệu cho mọi người cùng ra ngoài tới nhà Cốc Hiểu Lam, khi đi đến cửa, anh quay đầu nhìn về phía Tannen vẫn đứng bên cạnh bảng trắng đang mang vẻ mặt lúng túng lại khẩn trương.
“Đi chung chứ, giám sát T?” Anh hỏi.
Tannen đại khái hoàn toàn không ngờ Phương Trấn Nhạc lại chủ động gọi mình, nghe thấy tiếng gọi của đối phương, anh ta nâng mắt hoảng hốt nhìn qua, trong ánh mắt mê mang thậm chí còn lộ ra vẻ bất lực.
Phản ứng lại được ý của Phương Trấn Nhạc, cơ bắp quanh môi và lông mày của Tannen lập tức nhếch lên, tâm trạng dâng trào, tai nóng mặt đỏ, suýt chút nữa vì cảm giác được tán đồng và được chấp nhận mà hành lễ với một tổ trưởng có cấp bậc thấp hơn mình như Phương Trấn Nhạc.
“Được.” Tannen hít một hơi thật sâu đè nén cảm xúc, vẻ mặt nghiêm túc nặng nề, gật đầu với Phương Trấn Nhạc.
…
Vì không muốn kính động đến tên cuồng theo dõi nên mọi người xuất phát bằng xe Jeep của anh Nhạc.
T vì liên quan đến chức vụ cao nên ngồi ở ghế phụ lái.
Khi khởi động xe, Phương Trấn Nhạc vừa nhìn đường vừa đảo vô lăng, khóe mắt liếc qua Tannen sau đó thuận miệng nói: “Giám sát T, tôi đồng ý với toàn bộ mốc thời gian và tất cả manh mối mà anh đã vén lại từ đầu.
Đợi từ nhà Cốc Hiểu Lam về cục cảnh sát, tôi sẽ giữ toàn bộ thám tử tổ B lại và mở một cuộc thảo luận về vấn đề này với anh.
Hôm qua bên madam đã trình yêu cầu điều động người với cấp trên, bộ đội cơ động sẽ điều hai tổ nhỏ chuyên nghiệp tới phụ trách nhiệm vụ nằm vùng, nghe sự điều phối của madam.
Đến khi ấy chúng ta sẽ không thiếu người nữa.”
“Chúng ta…”
Tannen ngây người nhìn thẳng vào con đường trước mặt, đôi mắt dán chặt vào cái xe đằng trước, anh ta hé miệng, lại không tìm được nổi một câu để trả lời Phương Trấn Nhạc.