Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 556 - Chương 556 - Bậc Thầy Lập Hồ Sơ Tội Phạm – Sir Phương 2

Chương 556 - Bậc thầy lập hồ sơ tội phạm – sir Phương 2
Chương 556 - Bậc thầy lập hồ sơ tội phạm – sir Phương 2

Chương 556: Bậc thầy lập hồ sơ tội phạm – sir Phương 2

Làm một thám tử ưu tú không thể chỉ đi theo làm khảo sát khi toàn đội xuất phát đi làm khảo sát thôi đâu, mà còn phải nghiêm túc cân nhắc mỗi một hành động ‘có thể làm khảo sát ở những địa điểm nào, ở những phương diện nào’, phải đủ nghiêm túc, đủ tưởng tượng, logic phải toàn diện, không góc chết.

Có đôi khi cũng phải giống như sir Phương, tưởng tượng mình là hung thủ sau đó suy luận ra cách thức hành động và mục đích của hung thủ.”

“Đây cũng là một kiểu lập hồ sơ tội phạm sao?” Đột nhiên Lưu Gia Minh mở miệng hỏi.

“Đúng vậy, thật ra có vị thám tử ưu tú nào không phải là bậc thầy lập hồ sơ tội phạm đâu? Có điều, thứ mà mọi người nhận được là giáo dục về kinh nghiệm chứ không phải chỉ là giáo dục qua sách giáo khoa mà thôi.” Dịch Gia Di cảm thán xong lại bổ sung: “Chẳng qua Tannen ở nước ngoài nói không chừng cũng thật sự học được rất nhiều kiến thức tiên tiến khác với của chúng ta, lúc nào cũng phải duy trì thái độ cởi mở, trong hành động và lời nói của người khác chắc chắn có thứ mà ta đáng để học hỏi, có như vậy thì mới có thể luôn tiến bộ được.”

“Đây cũng là tố chất cần thiết của một thám tử tốt sao?” Từ Thiếu Uy nhướn mày.

“Đương nhiên, tất cả.” Dịch Gia Di gật đầu, luôn đặt mục tiêu cao hơn, yêu cầu đối với bản thân cao hơn một chút cũng không sai.

“Chị Thập Nhất sắc bén.” Lưu Gia Minh dựng ngón cái với Dịch Gia Di.

“Ha ha, cảm ơn anh Gia Minh đã khen.” Dịch Gia Di nhướn mày cười, đáp lại thiện ý của cậu ta.

Từ Thiếu Uy mím môi, lại liếc mắt nhìn Lưu Gia Minh.

Dịch Gia Di đi đến bên cạnh anh Nhạc, quay đầu thuận theo tầm nhìn của anh trông về phía đường núi đằng sau tòa nhà lớn.

“Biệt thự xây bên cạnh đường núi, nếu là đêm tối, cư dân ở tòa nhà này lại vừa vặn bật đèn, không kéo rèm cửa sổ, vậy khi người khác lái xe qua đường núi có thể ở bên đường nhìn thấy hộ dân bên trong cửa sổ.” Dịch Gia Di nhìn xung quanh, cũng biết anh Nhạc đã phát hiện ra vị trí khả nghi.

“Qua đó xem sao đi.” Phương Trấn Nhạc quay đầu sắp xếp cho chú Cửu dẫn Lưu Gia Minh, Từ Thiếu Uy và Tannen đi tới nhà Cốc Hiểu Lam phối hợp làm khảo sát, sau đó dẫn Dịch Gia Di và kỹ thuật viên sơ cấp A Uy vòng ra khỏi khu cộng đồng, lái xe thuận theo đường núi đi lên.

Xe Jeep vòng nửa ngày mới vòng đến được đoạn đường có thể nhìn thấy bên dưới tòa nhà của Cốc Hiểu Lam.

Đỗ xe lại bên đường, hai người xuống xe vừa đi vừa khảo sát xung quanh.

Rất nhanh, bọn họ đã tìm được một vị trí đối diện thẳng với cửa sổ nhà Cốc Hiểu Lam, hai người ngồi xổm xuống kiểm tra bên ngoài đường cái, phát hiện ra trên sườn dốc bên ngoài lan can có một khu đất bằng, trên đó có dấu vết bị người giẫm phẳng.

A Uy phối hợp chụp ảnh lại dấu chân, mấy sợi tóc và một vài manh mối khác ở chỗ nằm vùng tại sườn núi.

Đứng ở chỗ đất bằng đó, A Uy ngẩng đầu nhìn về phía nhà Cốc Hiểu Lam, làm ra động tác tay trái cầm ống nhòm, tay phải vì an toàn mà cân nhắc đến việc duỗi tay bám vào vật nào đó, sau đó phát hiện trên cành cây của một cái cây nhỏ bên cạnh quả thật có dấu vết bị sờ đến mòn và bóng nhẵn.

Anh ta thu thập được dấu vân tay có hơi mờ trên đó, lại lấy một số mô vỏ cây, lúc này mới quay về đường cái.

Dịch Gia Di nhìn cành cây bị hung thủ sờ đến mòn đó, nghĩ đến động tác thuận tay bám vào vừa rồi của A Uy mới hỏi anh ta: “Anh duỗi tay chạm vào cành cây đó là thuận tay sao? Có phát hiện ra cành cây đó cao hơn một chút hoặc là thấp hơn một chút không?”

A Uy hồi tưởng lại: “Khá là vừa vặn đấy.”

“Anh cao bao nhiêu?” Dịch Gia Di quan sát chiều cao của A Uy.

“Năm thước hai tấc tám.” A Uy trả lời.

Dịch Gia Di gật đầu, một mét bảy sáu à, cao hơn Triệu Đông Sinh một mét bảy tư hai phân.

Khảo sát chỗ này xong, Phương Trấn Nhạc chở A Uy và Dịch Gia Di về khu cộng đồng.

Sau khi tiến vào nhà Cốc Hiểu Lam lại nhìn thấy Cốc Hiểu Lam đang ngồi trên sô pha, bên cạnh có một người đại diện ngồi với cô ta.

Trên mặt Cốc Hiểu Lam vẫn còn nước mắt, rõ ràng mỗi lần về nhà nghĩ đến chuyện mình bị theo dõi hai năm, căn nhà vốn nên là nơi riêng tư và an toàn nhất cũng bị xâm nhập này là lại khiến cô ta buồn nôn và sợ hãi.

Bình Luận (0)
Comment