Chương 564: Giám định nét chữ 1
Nếu mọi người thật sự hoàn toàn tin vào hồ sơ tội phạm của giám sát T, dựa theo nó để tìm người mà hung thủ lại kịp thời thu tay, vừa không đi chôn xác vừa không lẻn vào nhà Cốc Hiểu Lam nữa, bọn họ không có cách nào thông qua việc nằm vùng bắt được người, vậy chẳng phải sẽ không bao giờ bắt được hung thủ “có đặc trưng ngoại hình” hay sao?
Dịch Gia Di liệt kê ra thông tin về hung thủ thật sự, nhưng ở trong mắt những người khác chính là các mục trong hồ sơ tội phạm của cô nhiều hơn và cũng chi tiết hơn của chuyên gia Tannen du học từ nước ngoài về.
Tam Phúc khoanh tay trước ngực, nhìn thấy thám tử Dịch Gia Di từng xung đột với mình hiện giờ lại đang học theo chuyên gia du học ở nước ngoài bày thế trận trên bảng trắng, khiêu khích anh ta, trong nháy mắt tâm trạng thoải mái hơn hẳn.
Nhìn người khác tranh luận luôn vui vẻ hơn tranh luận với người, huống chi Thập Nhất còn đang tranh luận với giám sát T – người mà anh ta không tán đồng nữa chứ.
Tannen ấn tay lên sổ, nhìn bộ dáng học theo mình viết mấy mục chi tiết của hồ sơ tội phạm lên bảng trắng của Dịch Gia Di, giống như nhìn một đứa trẻ học theo bộ dáng nói chuyện của người lớn.
Anh ta cười khoan dung, hỏi cô: “Thám tử Dịch Gia Di, vậy cơ sở của cô là gì?”
Tuy khi các thám tử phá án cũng sẽ vô thức dùng đến hồ sơ tội phạm, nhưng cái này cũng giống như người chưa từng học vẽ cũng biết vẽ người que củi, so với bậc thầy hội họa vẽ ra [Nụ cười của nàng Mona Lisa] tuyệt đối là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Chẳng qua anh ta lại rất tán đồng về bầu không khí thoải mái thảo luận toàn bộ sự việc giữa các thám tử tổ B. Thế này rất giống môi trường học thuật mà anh ta quen, cho dù là người hướng dẫn hay là học sinh chỉ cần có suy nghĩ kiến giải của mình thì đều có thể đưa ra, không cần lo lắng nói sai sẽ mất mặt.
Dịch Gia Di quay đầu qua, không hề sợ hãi mà đối diện tầm mắt với Tannen, sau đó cũng mỉm cười như vậy.
“Cơ sở của tôi là tài liệu nghiên cứu hồ sơ tâm lý tội phạm mới nhất của nước Mỹ và phân tích nghiên cứu đối với vụ án này và hung thủ, cùng… rất nhiều bằng chứng và manh mối.”
Võ công “dùng cách của người để trả cho người” của Mộ Dung Phục trong [Thiên Long Bát Bộ” của thầy Kim Dung không thể nghi ngờ gì chính là phương pháp thích hợp nhất đối với giám sát T.
Cho nên tâm lý học tội phạm nước Anh vẫn phải tới PK với tâm lý học tội phạm nước Mỹ đi.
Ngay khi Tannen nhìn qua với vẻ nghi ngờ, Dịch Gia Di gật đầu ra hiệu với vẻ ung dung, sau đó mở miệng trình bày hồ sơ tội phạm của mình:
“Đầu tiên, trong luận văn của các bậc thầy lập hồ sơ tội phạm có liên quan đến việc một người vì ngoại hình mà bị bắt nạt chắc chắn sẽ sở hữu đặc tính cực kỳ tự ti và cực kỳ nhạy cảm, anh ta vô cùng có tố chất thần kinh, dễ bị chọc giận.
Trong chân dung tâm lý học tội phạm, toàn bộ hung thủ như vậy đều sẽ để lộ ra khuynh hướng bạo lực của mình từ giai đoạn rất sớm, bọn họ sẽ tấn công bạn học, sẽ đánh cha mẹ, người nhà, không có cách nào ở chung hòa hợp với láng giềng.
Người có đặc trưng này không có cách nào theo dõi một nữ giới suốt hai năm mà chỉ lén lút viết thư tình, lén lẻn vào nhà đối phương mà không phải làm ra hành động quá khích và mạo hiểm hơn.
Đặc trưng tính cách của bọn họ cho thấy vì dễ dàng bị ảnh hưởng bởi môi trường mà cảm xúc thay đổi, tâm trạng dễ bị kích động, khả năng tự khống chế yếu…
Khi người như thế yêu Cốc Hiểu Lam sâu đậm, tinh thần lại hỗn loạn luôn nhận định mình với Cốc Hiểu Lam có quan hệ yêu đương, chỉ sợ đã sớm lao tới trước mặt Cốc Hiểu Lam rồi.
Vậy một người luôn hành động kỳ lạ có ngoại hình đặc biệt như thế không có khả năng chưa từng bị Cốc Hiểu Lam phát hiện ra, nếu bị Cốc Hiểu Lam phát hiện, ngay khi chúng ta lấy lời khai của Cốc Hiểu Lam, cô ta đang nôn nóng muốn bắt được tên biến thái sẽ không có chuyện không nói ra.”
Tối qua cô đã lật đọc rất nhiều sách tâm lý học tội phạm và tâm lý học có trong tay.
Thời đại này nghiên cứu nhắm vào “tâm lý học” thật sự chỉ mới khởi bước, “tâm lý học tội phạm” lại càng nhạt nhòa không được tìm hiểu sâu hơn.
Miêu tả liên quan đến thông tin mà cô muốn tìm thật sự ít đến đáng thương, Dịch Gia Di đọc sách đến mức hai mắt cũng muốn mù luôn mới tìm được một vài câu có liên quan.