Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 616 - Chương 616 - Tôi Không Yên Tâm 3

Chương 616 - Tôi không yên tâm 3
Chương 616 - Tôi không yên tâm 3

Chương 616: Tôi không yên tâm 3

“?” Khưu Tố San hơi ngây người, tròng mắt đảo đi, trong lòng nếm trải chân ý phía sau một loạt biểu đạt này của Phương Trấn Nhạc.

“Tôi mới hai mươi tám, làm cha người ta vẫn hơi sớm, sau một tuần sẽ đi London đào tạo ngắn hạn khóa tâm lý học tội phạm, tôi đã trao đổi thông tin chuyến bay và khách sạn với chị Nhân rồi. Chị trở về nhớ phải tìm chị Nhân đấy, bye.” Nói xong, Phương Trấn Nhạc đi về phía tổ B mà không hề quay đầu lại.

Khưu Tố San quay đầu nhìn anh, sao bóng lưng người này lại giống như đang tản ra sát khí thế nhỉ?

Về đến văn phòng tổ B, Phương Trấn Nhạc tựa lên bàn chung nhìn chằm chằm vào bảng trắng đến ngây người.

Nhìn thấy chú Cửu mặc áo khoác định tan làm, mới đột nhiên nhớ ra hôm nay nhìn thấy một phần văn kiện khác liên quan đến chú Cửu ở chỗ sir Hoàng: “Chú Cửu, cuối năm nay chú có thể nghỉ hưu rồi, sao lại xin đổi thành đầu năm sau vậy?”

Chú Cửu mặc xong áo khoác, vỗ phẳng nếp nhăn rồi mới lấy que gỗ nhỏ kẹp trên vành tai xuống, nghe được câu hỏi của Phương Trấn Nhạc, ông ta cũng dựa lên bàn chung, sóng vai với anh, đảo mắt nhìn về phía bàn làm việc ngăn nắp và sạch sẽ của Dịch Gia Di, khẽ cười và bảo: “Có một bạn nhỏ sắp đề xuất nội bộ lên làm tổ trưởng, đến khi ấy tôi bắt tay với cô ấy vài tháng rồi nghỉ hưu cũng chưa muộn.

Dù sao lệnh xét nhà giả vẫn là tôi làm giỏi nhất.”

Bây giờ Từ Thiếu Uy trên cơ bản cũng được tính là đạt tiêu chuẩn khảo hạch, hôm nay phỏng vấn cũng ok, đi xong quy trình sau đó, qua hai ngày nữa sẽ tới tổ B làm thám tử chính thức.

Tiếp theo madam vẫn định kéo thêm một thám tử mới nữa vào tổ, vị trí trống bên tổ B này cũng coi như đã bổ sung xong.

Chú Cửu chưa nhìn thấy Từ Thiếu Uy trở nên ổn trọng, không xác định người mới vẫn chưa biết khác đáng tin, làm sao chịu đi được.

“…” Vẻ mặt của Phương Trấn Nhạc giãn ra, vỗ lên vai chú Cửu.

Bất tri bất giác, mọi người đều thành người có vướng bận.

“Chẳng qua cậu có thể yên tâm, Thập Nhất trưởng thành nhanh như vậy, trên cơ bản hình thức ở chung giữa chúng ta cũng đã được cậu cân đối đến ok rồi. Từ Thiếu Uy mới tới theo Thập Nhất như Thiên Lôi chỉ đâu đánh đó, ngay cả trong cục cảnh sát Central cũng có người quen tổ trưởng Dịch, giám sát T mới tới cũng tin phục Thập Nhất vô cùng.

Đối với Thập Nhất mà nói, mọi chuyện đều đã sẵn sàng rồi.”

Bây giờ không phải Dịch Gia Di chỉ đợi mỗi điều lệnh đến là lập tức cất cánh bay ngay tại chỗ hay sao.

Chú Cửu cười ha ha, cũng trở tay vỗ lên cánh tay của Phương Trấn Nhạc, thời gian mấy tháng trôi qua cũng thật nhanh, đến bây giờ người thì thăng chức, người thì điều đi, mọi người đều có tương lai riêng, ai cũng rực rỡ.

Nghĩ đến đây, chú Cửu lại muốn đi bái lạy Quan Nhị Gia.

Phương Trấn Nhạc cũng cười theo, vị chua chát trong nụ cười lóe lên rồi biến mất.

Anh khẽ thở dài, dựa lên bàn làm việc, ngửa đầu ra sau mở bả vai, mượn tư thế này duỗi người rồi thấp giọng bảo: “Không, tôi không thấy yên tâm chút nào cả.”

Xưa có thi nhân uống rượu giải sầu, nay có Phương Trấn Nhạc uống trà giải ưu.

Trong Dịch Ký, anh mời mấy người Tam Phúc ăn một bữa hoành tráng, sau khi tiễn các thám tử đi, anh vẫn ngồi uống trà ở Dịch Ký, hết cốc này đến cốc khác, gần như nếm hết toàn bộ thức uống trên menu của Dịch Ký một lượt vậy.

Dịch Ký tiễn hết lượt khách này đến lượt khách khác đi, nhưng Phương Trấn Nhạc vẫn còn ở đó.

Hàng người xếp hàng mua Frappuccino trước mặt Đinh Bảo Thụ dần ngắn, Gia Như giúp thu tiền xong, quay đầu nhìn thấy Phương Trấn Nhạc, không nhịn được mà nhỏ giọng thì thẩm: “Anh Nhạc thế này là cả đời không định ngủ luôn sao?”

Còn uống tiếp nữa cả người sẽ ngâm trong trà mất.

“Anh Nhạc, nếu anh có chuyện nói với chị cả em thì em có thể chuyển lời hộ cho, hoặc là đợi khi chị cả em về em sẽ kêu chị ấy gọi điện cho anh.” Gia Tuấn giúp dọn bàn, nhìn thấy Phương Trấn Nhạc ngồi ở đó ăn bữa đêm với uống trà dường như có hơi cô độc, cậu bé kéo cái ghế nhỏ tới ngồi bên cạnh anh, giống hệt một đại nhân nhỏ hiểu chuyện qua tiếp khách khi nhà có khách tới chơi.

“Không có gì, anh không đợi chị cả của em.” Mí mắt của Phương Trấn Nhạc nhảy lên, vội mở miệng phủ nhận.

Sau đó lại bảo: “Vụ án đã phá rồi, sắp tới sự nghiệp của anh sẽ có thay đổi lớn, muốn tĩnh tâm trong phố xá náo nhiệt, suy nghĩ hướng đi về tương lai.”

Gia Tuấn gật đầu với vẻ nghiêm túc giống như đã nghe hiểu.

Bình Luận (0)
Comment