Chương 641: [Từ Thiếu Uy] Vật bị mất trong vụ án chưa được giải quyết nằm dưới gầm giường 1
Chí ít thì khi viên cảnh sát mặc quân trang già này còn sống, nó đã từng thuộc về ông ta.
Cùng một đêm mưa gió, Từ Thiếu Uy ngồi trên xe buýt hai tầng về một khu cộng đồng cũng được coi là thoải mái ở Hồng Khám, gần Vịnh Thổ Qua.
Chàng trai hậu sinh đeo đồng hồ vốn cũng chưa từng ở ngôi nhà cao cấp, vượt qua vũng nước nhảy lên bệ gạch, dọc theo mái hiên bước nhanh vào tòa nhà dân cư cao tầng.
Giọt mưa trên áo khoác rơi xuống, Từ Thiếu Uy giơ tay cào qua mái tóc ngắn ẩm ướt, sau khi nhìn thấy ông lão và gật đầu ra hiệu, anh ta đi vào thang máy.
Khi nhấn nút thang máy, anh ta luôn cong ngón tay lại, dùng khớp ngón tay nhấn nút số tầng và nút đóng.
Hành động này giống như đã thành thói quen của anh ta, là thói quan che giấu vết tích của mình.
Mở khóa vào cửa, anh ta đứng ở cửa một lúc, sau khi ánh mắt nhanh chóng thích ứng với bóng tối, lại nhanh chóng quét qua căn phòng, vừa xác nhận trong phòng không có người khác vừa xác nhận không có ai bám theo phía sau mình.
Lúc này mới trở tay khóa cửa, tách một cái bật đèn lên, cúi đầu đá văng giày.
Khi đi đến tủ quần áo thay đồ lại nhìn thấy một bộ đồng phục treo bên trong
Bây giờ anh ta đã không cần mặc đồng phục nữa, chịu khổ nhiều năm cuối cùng cũng trở thành một thám tử ngầm, ở trong nha môn tốt nhất, theo một vị…
Anh ta lấy lấy chocolate đã ăn một nửa trên cái bàn nhỏ, bóc vỏ giấy bạc, cắn một miếng chocolate đen và nhai rồm rộp.
Chocolate chảy ra dính lên răng, lại dùng đầu lưỡi liếm cẩn thận đến khi sạch.
Vị ngọt chậm rãi lan ra khắp toàn bộ khoang miệng, anh ta hơi híp mắt lại, cuối cùng cũng tìm được từ thích hợp để miêu tả về Dịch Gia Di: Là tổ trưởng có linh khí, có năng lực, am hiểu chăm sóc người khác, lại ấm áp và công chính.
Tuần phố, bị người xa lánh điều tới nơi hẻo lánh xa xôi điều kiện kém, ở trong ký túc xá tồi tàn toàn là muỗi, không có thịt để ăn, không có tương lai… những ngày đó hình như cuối cùng cũng hoàn toàn trở thành quá khứ, không cần phải cả ngày kiêng dè có khả năng giẫm lên vết xe đổ nữa.
Bỏ chocolate xuống, anh ta lấy quần áo sạch đi tắm.
Nước nóng rửa sạch bụi bặm và nước mưa, cũng xối trôi toàn bộ mệt mỏi.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, anh ta quấn khăn tắm, đi chân trần ra khỏi phòng.
Tuy căn phòng này không phải khu nhà cao cấp, nhưng một phòng ngủ, một phòng khách, một nhà vệ sinh, tất cả đều sạch sẽ, kết cấu cũng đẹp, khu vực cũng tạm được, đối với một người độc thân mà nói vẫn được tính là xa xỉ rồi.
Tiền thuê mấy ngàn đồng, vốn cũng không phải là nơi mà một viên cảnh sát mặc quân trang giống như anh ta có thể gánh vác nổi, nhưng anh ta đã ở đây hơn nửa năm.
Ném quần áo đã thay ra vào trong sọt quần áo bẩn, Rolex bị cởi ra chà xát trong tay một chút, sau đó thuận tay ném lên tủ đầu giường.
Đồng hồ là đồng hồ thật, vô cùng nổi tiếng và đắt đỏ, là chiến lợi phẩm mà anh ta tự thưởng cho mình.
Anh ta sẽ không ngu ngốc giống như mấy tên đần độn khác giữ lại “chiến lợi phẩm” sẽ đẩy mình vào trong hoàn cảnh nguy hiểm. Anh ta thông minh hơn, bỏ một số tiền lớn mua chiếc Rolex này, đại biểu cho một trận thắng lớn nhất mà anh ta từng đánh.
Lúc nào cũng đeo trên cổ tay, giơ tay là có thể sờ được, lắc cái cổ tay cũng có thể cảm nhận được. Chất kim loại và mặt đồng hồ thủy tinh, sờ lên đều là xúc cảm mà chỉ cường giả mới có thể cảm nhận được.
Anh ta đứng bên giường loay hoay, sau đó quay người quỳ một gối cúi thấp người, thò đầu nhìn xuống dưới giường.
Một khẩu súng phối cho cảnh sát mặc quân trang được dán vào mặt sau của ván giường.
Smith & Wesson Model 10, sáu viên đạn vốn đã nạp đầy đã chỉ còn lại hai viên, cho dù thân súng được lau đến bóng loáng nhưng vẫn nhìn ra được nó vô cùng cũ kỹ.
Một loạt số hiệu trên thân súng vẫn có thể phân biệt ra được, nhưng nó cũng không đồng nhất với số hiệu súng phối của Từ Thiếu Uy.
Đây là khẩu súng phối thuộc về một viên cảnh sát già mặc quân trang.
Ít nhất thì khi viên cảnh sát mặc quân trang già đó còn sống, nó cũng từng thuộc về ông ta.
Từ Thiếu Uy cúi mắt nhìn xuống, bụi rơi từ ván giường xuống rất đều, không có dấu vết khả nghi, cho thấy không có người nào từng đụng vào nơi này.
Không ai đột nhập vào nhà anh ta, càng không ai phát hiện ra sự tồn tại của khẩu súng này.
Bây giờ anh ta vẫn giữ nó, nhưng đợi đến khi hai viên đạn cuối cùng cũng dùng hết, anh ta sẽ chôn giấu nó một cách hoàn mỹ, không để bất cứ một kẻ nào tìm thấy.