Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 645 - Chương 645 - Dòng Chảy Hình Ảnh Sứt Mẻ 3

Chương 645 - Dòng chảy hình ảnh sứt mẻ 3
Chương 645 - Dòng chảy hình ảnh sứt mẻ 3

Chương 645: Dòng chảy hình ảnh sứt mẻ 3

Vì thế bữa cơm vốn là xã giao với trưởng quan mà tham gia đột nhiên biến thành đáng được mong đợi hẳn.

Bánh bao xá xíu có thể được một ông chú như sir W gọi là “nhất” cũng sẽ không khiến người thất vọng đâu.

Một đám người ùa vào trong quán ăn, bên trong đã có hai bàn người đang ăn cơm.

Trong lồng hấp vừa mới ra lò đựng ba cái bánh bao xá xíu nóng hổi, bánh bao nứt tự nhiên, nước canh màu đỏ bên trong bóng lên một cách mê người dưới ánh sáng tự nhiên.

Khi chủ quán bận rộn qua lại lên món và gọi mọi người chọn món kéo theo mùi hương thức ăn lan ra xung quanh, sau khi chui vào khoang mũi người lại khiến bụng vang òng ọc.

Người vốn không đói cũng không ngăn cản được con sâu tham ăn trong đại não và ngũ tạng.

“Cường chân to không có ở đây sao?” Sau khi Wagner ngồi xuống, quay đầu hỏi người đàn ông đi qua đây giúp bọn họ chọn món.

“Ông vẫn chưa biết gì sao ạ, thầy dẫn vợ với con di dân ra nước ngoài mở nhà hàng Trung Quốc rồi, quán này đã được chuyển nhượng cho tôi.” Ông chủ mới một tay cầm sổ, một tay cầm bút, nụ cười hàm hậu, trong ánh mắt lộ ra khí chất thông minh không thể che giấu được.

Giọng nói của anh ta ấm áp, mang đến cho người một loại ấn tượng ôn hòa và đáng tin.

Thấy Wagner nhìn qua quan sát, anh ta lại vừa cười vừa bổ sung: “Chẳng qua khách quan cứ yên tâm, tôi đã làm với thầy tôi một năm rồi, đã học thành nghề, vị đảm bảo vẫn là vị nguyên bản.”

Wagner gật đầu, liếc mắt nhìn hình thể cao lớn và khỏe khoắn của các thám tử tổ B, cẩn thận chọn sáu lồng mười tám cái bánh bao, lại gọi một phần rau muống xào tỏi, một phần cánh gà sốt chao, một phần bánh hấp nhân tôm, bảy cốc trà sữa truyền thống thân là thức uống và đồ ăn kèm.

Các thành viên tổ B có một cái dạ dày giàu sang do được anh Nhạc chiều hư, còn có một cái dạ dày bôn ba tùy tiện ăn uống cũng có thể lấp no bụng, đối với thực đơn mà Wagner chọn, mọi người hoàn toàn không có ý kiến, Dịch Gia Di lại cố hết sức thể hiện sự hài lòng và mong đợi một cách lễ phép và chu đáo, những người khác hiển nhiên cũng sẽ phối hợp.

Trước khi Wagner tới, rất nhiều người đã kể với anh ta về tổ B đều là kiêu binh mãnh tướng, rất khó dẫn dắt, nhưng bây giờ xem chừng cũng không phải như vậy.

Anh ta ngồi dựa người vào ghế gỗ, dùng rước trà tráng qua bát đũa, lại rót một chén trà nhạt uống từ từ, trong lòng cảm thấy hài lòng.

Tuy rằng khi một bàn người đợi đồ ăn đều chỉ nhìn đông nhìn tây mà không nói chuyện phiếm một cách rất nhàm chán, Wagner cũng không hề để ý, anh ta hưởng thụ loại kiêng dè của người khác đối với mình này, cũng không bài xích bầu không khí sinh ra vì thế.

Một bàn người đợi một lúc, cuối cùng mành rèm ngăn cách phòng ăn với nhà bếp cũng được vén ra, ông chủ mới của quán cơm Tiên Ký thoạt nhìn trung hậu mỗi tay bưng ba cái lồng hấp, khí thế ngất trời bước qua.

Lạch cạch bày sáu cái lồng hấp lên trên bàn, anh ta cười thành tiếng “mời dùng”, lại bổ sung nói những món ăn khác cũng sẽ cố lên bàn nhanh nhất có thể, rồi lại bước nhanh ra sau bếp.

Bộ dáng hùng hổ, chỉ để lại mành rèm ngăn cách trước sau nhà ăn còn đung đưa.

Dịch Gia Di nôn nóng kéo lồng hấp đến gần mặt, ba cái bánh bao xá xíu to to đặt trong cái lồng hấp nho nhỏ.

Bánh bao dày và núng nính nứt ra từ trên đỉnh, nhân xá xíu bên trong lộ ra, nhìn từ xa giống như một ngọn núi lửa đang phun trào. Bánh bao trắng chính là núi tuyết, nhân đỏ hỏn chính là dung nham.

Dịch Gia Di hít thật sâu “mùi thơm” của nó, lại thưởng thức “màu sắc” của nó, nhưng một giây tiếp theo, đột nhiên cô bị kéo vào trong một đoạn dòng chảy hình ảnh.

Trái tim cô thịch một cái, sau đó đập nhanh, thịch, thình thịch, thình thịch thình thịch.

Cô nhìn thấy một dòng chảy hình ảnh được chắp vá rất mơ hồ…

Con dao lọc thịt nặng nề bổ xuống rất mạnh, quả quyết và tàn nhẫn như chặt gà giết vịt, máu tươi bắn tung tóe, tiếng gào thảm thiết vừa mới phun ra đã bị vải chặn lại, hóa thành tiếng nức nở vụn vặt.

Người ngã vào trong vũng máu hấp hối đã không còn phát ra thanh âm hay sức lực để di chuyển cơ thể nữa, chỉ có mí mắt là vẫn vén lên, một đôi mắt dần dần ảm đạm, nhìn chằm chằm vào phía trước với vẻ tuyệt vọng. Ở đó có một bóng đen mơ hồ giơ tay chém xuống, vun vút lọc thịt, tiếng xương gãy răng rắc, nửa cánh tay rụng rời. Tầm nhìn của nạn nhân nhìn xuống bản thân, hóa ra chỗ cánh tay trống huơ trống hoác, có lẽ thứ bị chặt thành từng khúc trên cái thớt gỗ chính là phần còn thiếu của ông ta…

Dịch Gia Di chợt hít mạnh một hơi, gương mặt vốn sáp lại gần cái bánh bao xá xíu không kiềm chế được mà ngửa ra sau.

Adrenalin tăng vọt lên, mạch máu co rút lại, máu chảy chậm lại, mao mạch ở cuối tứ chi co lại… ngón tay bám lên mặt bàn của cô nhanh chóng lạnh ngắt đi, hai chân càng như giẫm lên khối băng.

Hai bên tai ong ong, trong mắt toàn bộ mọi thứ đều biến thành pha quay chậm.

Tầm nhìn của cô hơi chuyển đi, nhìn thấy động tác của Lưu Gia Minh chậm rãi giống như hình ảnh trong thước phim cũ được ghép lại từ các bức ảnh tĩnh.

Anh ta cầm cái bánh bao xá xíu, hà miệng một cách hài hước, bộ dáng sẽ đưa cục máu thịt đó vào trong…

Bình Luận (0)
Comment