Chương 650: Tổ trưởng Dịch rất chuyên nghiệp 2
Nhà tôi mở quán ăn, từ cách đây rất lâu tôi đã theo anh cả đi mua thịt và sắp xếp nguyên liệu nấu ăn. Dùng nước rửa máu loãng trong thịt có thể làm giảm nhẹ mùi khí kích thích trong thịt đi, đồng thời thay đổi màu của thịt.
Thịt bò bỏ chua thế nào, vị trước và sau khi bỏ chua có gì khác biệt.
Làm thế nào để khử mùi trong mỗi một loại thịt, rượu gia vị, hạt tiêu, đại hồi, trần bì… đều có thể làm được, và cả phương pháp trần nước sôi này nữa. Nhưng sau khi loại bỏ mùi hôi, nó chắc chắn vẫn sẽ giữ lại hương vị của gia vị: Thịt cừu tốt nhất là dùng năm loại gia vị trắng để khử hôi, như vậy thay cho mùi hôi, khi anh ăn có thể nếm ra vị của hạt tiêu trắng, bạch chỉ… Thịt heo thì dùng rượu gia vị, hoa tiêu, đại hồi, hương thảo, gừng… Thịt bò có thể dùng ớt xanh, gừng, tiêu đen… Cho dù là đầu bếp dùng gì thì đến cuối cùng vẫn sẽ để lại dấu vết, toàn bộ người quanh năm lăn lộn trong nhà bếp đều có thể thông qua mấy dấu vết này để đoán ra được đã dùng những gia vị gì, từ đó có thể suy ngược lại rốt cuộc thứ mà anh ăn là thịt gì.
Tuy rằng tôi không phải đầu bếp nhưng đại khái cũng có thể xưng là một người thế này, thời gian dài rồi, đối với màu sắc của mỗi một loại thịt, độ thô mảnh của sợi thịt, mức độ mềm của chất thịt, sự chênh lệch mùi rất nhỏ, độ mỏng và dày của da thịt… đều vô cùng quen thuộc.”
Nói xong, cô hít một hơi thật sâu, khó khăn bảo: “Anh Đại Quang Minh nói đúng, đây không phải thịt bò, cũng không phải thịt gà, vịt, ngan hay thịt bồ câu.
Trên thực đơn bánh bao xá xíu của Tiên Ký viết là dùng thịt heo để làm, nhưng tôi từng theo anh cả học làm bánh bao xá xíu nhân thịt heo, tôi biết xá xíu thịt heo không phải như vậy.
Lúc đầu tôi chỉ nghi ngờ nó được dùng bằng loại thịt gì, nghĩ đại khái ông chủ mới chỉ là loại vô lương dùng thịt hỏng giả làm thịt ngon, lấy thịt khác thay cho thịt heo.
Nhưng tôi vừa mới quát hỏi, anh ta đã kinh hoàng bỏ chạy, rõ ràng là chột dạ.
Mọi người có thể nghĩ thử một chút, nếu chỉ là chuyện thay thịt khác vào như vậy, anh sẽ sợ đến mức cả cửa tiệm cũng không cần, ném đĩa, cầm hung khí bỏ trốn sao?”
Phải biết rằng, một người cầm hung khí chống cự, cảnh sát có thể nổ súng với anh ta.
“Không.” Sau khi Gary suy nghĩ thật kỹ mới thành thật đáp: “Cho nên ông chủ mới của Tiên Ký chắc chắn có vấn đề lớn.”
Dịch Gia Di gật đầu.
Từ Thiếu Uy đứng bên cạnh Dịch Gia Di chợt nhíu mày, có thể nhanh nhạy hiểu được Dịch Gia Di còn lời chưa nói hết, anh ta vô thức lùi lại một bước, tay phải đỡ khuỷu tay trái, tay trái thì lại nắm lại đè lên môi.
Từ Thiếu Uy không bằng lòng liếc nhìn cái bánh bao xá xíu thêm một lần nào nữa, anh ta cúi mắt khẽ ngửi mùi xà phòng quen thuộc giữa các ngón tay mình, áp chế cảm giác khó chịu đang dần cuộn trào lên trong bụng.
“Đương nhiên, chỉ là nghi ngờ thịt của bánh bao xá xíu có vấn đề, tôi có khả năng sẽ chất vấn, nhưng đại khái sẽ không nghiêm khắc như thế.
Sở dĩ thái độ của tôi vô cùng ác liệt cũng là có nguyên nhân.
Nghĩ lại một chút, khi chúng tôi vừa ngồi xuống bàn chọn món, giám sát Wagner có hỏi người sở hữu ban đầu của quán ăn Tiên Ký, tức vợ chồng Cường chân to đâu, khi ấy nghi phạm trả lời nói Cường chân to cũng là thầy của anh ta đã dẫn cả gia đình đi di dân.”
Dịch Gia Di nói xong lại nhìn về phía Wagner chứng thực.
Wagner gật đầu, mi tâm lại vẫn nhíu chặt.
Trước khi tới tổ B, cảnh ti Hoàng từng nhắc đến nữ tổ trưởng mới thăng chức này với anh ta. Đội cảnh sát không gò bó chèn ép nhân tài, một nữ cảnh sát trẻ tuổi liên tiếp lập kỳ công lên làm tổ trưởng là chuyện vô cùng có đủ lý do.
Cảnh ti Hoàng mời bản thân anh ta tự tìm hiểu lý do này.
Anh ta đã chuẩn bị sẵn sàng sẽ từ từ quan sát chỗ đặc biệt của thám tử Dịch Gia Di, không ngờ sự “độc lạ” của cô lại được thể hiện ra sớm như thế.
Mới ngày đầu tiên anh ta đến tổ trọng án, cô đã tặng một dấu hỏi chấm to đùng và đầy một bụng tò mò cho anh ta.
“Sau đó thì sao?” Lưu Gia Minh không nhịn được nữa mà hỏi tiếp, khi ấy anh ta cũng ở hiện trường, không cảm thấy có vấn đề gì cả.
Câu trả lời của ông chủ mới của Tiên Ký có chỗ nào đó không đúng sao?
Dịch Gia Di nhìn về phía Lưu Gia Minh, muốn cho một nụ cười nhưng khóe môi hạ xuống, lướt xuống bên dưới như tự có chủ ý của mình.
Cô mím môi rồi mới đột nhiên chỉ về phía Từ Thiếu Uy.