Chương 655: Đáng sợ và ghê tởm
“Tốt.” Dịch Gia Di đứng ở cửa nhà bếp, mắt thấy chú Cửu vào cửa, cô nhướn mày nhìn qua.
“Hàng xóm nói vợ chồng Cường chân to và học trò Hoàng Tường Kiệt ở chung hòa hợp, Hoàng Tường Kiệt thành thật siêng năng, cũng rất nghe lời, vợ chồng Cường chân to rất hài lòng.”
Chú Cửu đối diện với ánh mắt của Dịch Gia Di cũng biết được ý của cô, vội đi lên làm báo cáo chắt lọc khẩu cung mà mình đã thu thập được trước đó: “Hoàng Tường Kiệt không có quan hệ nhân sinh bất lương nào đặc biệt, cũng không có thói quen xấu như ham mê rượu chè, cờ bạc.
Ông chủ hàng tạp hóa bên cạnh nói đợt trước hình như Cường chân to có vài chuyện phiền lòng, có vẻ như có liên quan đế Hoàng Tường Kiệt, nhưng cụ thể là chuyện gì thì không biết.
Láng giềng nói chưa từng nghe nói chuyện vợ chồng Cường chân to định di dân, hơn nữa bây giờ con gái đang học ở đại học Hồng Kong, vợ chồng Cường chân to sẽ không di dân vào thời điểm này.
… Sau ngày mười bảy, hoặc ngày mười tám, hàng xóm không còn nhìn thấy vợ chồng Cường chân to nữa. Quan hệ của mọi người trên con phố này bình thường, rất nhiều người cũng không chắc chắn trí nhớ của mình có sai lệch gì không.”
“Được rồi, chú Cửu, nhờ bộ phận viễn thông điều tra toàn bộ cuộc gọi tới và đi của quán cơm Tiên Ký từ ngày mười bảy… bắt đầu từ ngày mười sáu đi.” Dịch Gia Di chỉ vào cái máy bàn trên quầy thu ngân ở phòng trước kia.
“Không thành vấn đề, madam.” Chú Cửu mỉm cười, vội vàng quay người bước ra khỏi phòng. Trong quán cơm này, ông ta thở cũng không dám mạnh quá, cứ cảm thấy âm u dọa người thế nào. Mấy mùi hương trước đó từng khiến dạ dày ông ta nở ra thì bây giờ cũng biến thành thứ khó mà chịu đựng được.
Bị phái ra ngoài điều tra vẫn tốt hơn là canh chừng trong gian phòng này làm khảo sát.
Tốc độ nhanh như chạy trốn, chú Cửu chẳng thèm quay đầu lại lấy một lần.
Lưu Gia Minh quay đầu nhìn thấy kỹ thuật viên Diane đặt toàn bộ thịt đã lọc trên mỗi một cái bàn trước mặt vào trong túi đựng vật chứng, chỉ cảm thấy dạ dày nhộn nhạo một trận, cậu ta quay người lao ra khỏi phòng, thò đầu hít thở mạnh không khí.
Giờ này khắc này, mùi khói ở sau xe ô tô trên đường cũng trở nên dễ ngửi hơn.
Trong phòng, Dịch Gia Di nhìn Lưu Gia Minh lao ra ngoài, cũng không gọi cậu ta lại.
Vụ án hôm nay thật sự đáng sợ và ghê tởm, người có cung phản xạ ngắn sẽ ngay lập tức cảm thấy lồng ngực cuộn trào, giống như Từ Thiếu Uy sau khi biết được lập tức bày ra tư thế phòng vệ và chán ghét. Người có cung phản xạ dài như Lưu Gia Minh, lúc này đột nhiên bốc lên cũng rất bình thường.
Mọi người đều cần tiêu hóa và bình phục một chút.
…
Sau bếp, anh Đại Quang Minh vừa lau mồ hôi, kiềm chế cảm xúc dao động và cơ thể khó chịu, vừa dùng túi đựng vật chứng có kích cỡ khác nhau đựng toàn bộ khối thi thể và vật chứng có vấn đề vào, bày lên trên cái thớt.
Sau hôm nay, tất cả mọi người đều phải đại thanh tẩy thân xác lẫn tinh thần, chỉ sợ tắm cũng khó mà gột trôi đi được những mùi khiến cơ thể người lạnh toát trong căn bếp này, chỉ sợ còn phải đổ mồ hôi, từ từ thắp hương bái phật xua đuổi tà khí và khí xui xẻo đi.
Các kỹ thuật viên người nào cũng mang vẻ mặt nặng nề, tay chân linh hoạt, muốn sắp xếp xong toàn bộ khối thi thể cho pháp y Hứa Quân Hào trước khi anh ta đến.
“Không phát hiện ra phần đầu, không có khung xương và tứ chi, không có da…” Anh Đại Quang Minh nhíu mày, kiểm tra toàn bộ thu hoạch trên thớt.
Vì thế Dịch Gia Di lại phái Lưu Gia Minh đi điều động thợ cầu cống, khảo sát xem liệu Hoàng Tường Kiệt có ném những phần khác của thi thể xuống mương thoát nước hay không.
Anh Đại Quang Minh thì gọi điện về cục cảnh sát, điều động những kỹ thuật viên khác của bộ phận giám định khảo sát xe chở rác và bãi rác trên con phố có quán cơm Tiên Ký này.
Đợi toàn bộ nhiệm vụ đều được phân chia xong, cuối cùng Dịch Gia Di hít một hơi thật sâu, bước khỏi thềm cửa phòng bếp với nhà trước mà đi vào trong bếp, đối mặt với toàn bộ thi thể trên thớt.
Dòng chảy hình ảnh đúng hạn mà tới, hai tay cô trở nên lạnh toát, cả người đều bị kéo vào trong căn phòng tối tăm khiến thể xác và tinh thần con người đều thấy khó chịu. Một địa ngục thuộc về nạn nhân…
…
Môi trường kín mít không lọt gió, không nhìn ra được cửa sổ hoặc cửa lớn thấu quang.
Hung thủ có phải đã dùng ván gỗ và miếng tôn bịt kín cửa sổ, từ đó tạo thành lồng giam hắc ám bằng tôn mà bất cứ một ai không vào được cũng không ra được?
Là nơi thật sự lạnh lẽo giống như hầm băng hay là vì sinh mệnh đang dần trôi mất? Loại lạnh lẽo giống như thân xác ở trong đó này có phải một sự tồn tại chân thật hay không?