Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 667 - Chương 667 - Đủ Rồi, Lưu Gia Minh 1

Chương 667 - Đủ rồi, Lưu Gia Minh 1
Chương 667 - Đủ rồi, Lưu Gia Minh 1

Chương 667: Đủ rồi, Lưu Gia Minh 1

Từ Thiếu Uy nghi ngờ có khả năng tai mình hỏng rồi.

Câu trả lời của Dịch Gia Di không chỉ hóa giải cảm xúc của Wagner mà còn làm tan chảy băng giá trong mắt Từ Thiếu Uy.

Bầu không khí đối chọi gay gắt, giằng co không ngừng ở hai bên điện thoại ban đầu lại bị cô lấy yếu địch mạnh, nhẹ nhàng dẹp yên.

Hình như Dịch Gia Di trời sinh có năng lực như vậy, chỉ vài ba câu đã hóa giải tâm trạng xấu của người khác, dẹp yên mâu thuẫn và nghi ngờ, khiến thế giới khôi phục lại hòa bình.

Nếu bạn tăng tốc video quay Hương Giang với góc nhìn xuống, sau đó tăng nhanh hơn, nó sẽ vẽ ra những dải đèn neon qua lại như thoi đưa, ánh mặt trời dần đậm thành màu cam vàng, màu vàng này lại nhanh chóng lẫn vào màu lạnh rồi dần dần tối đi.

Sau đó trong một khoảnh khắc nào đó, toàn bộ dải đèn neon và bảng hiệu ống cong đều sáng lên, một mảng màu sắc rực rỡ phác họa ra một bức tranh sơn dầu sặc sỡ nhất. Tất cả đều lộng lẫy như thế, chỉ ở nơi sâu nhất trong ánh đèn mới có màu tối đậm nhất, điểm xuyết ra sắc thái mạnh trong bức tranh này, khiến cho các tầng trong bức tranh sơn dầu này trở nên rõ ràng và ba chiều hơn.

Các thám tử tổ B và các đồng nghiệp ở bộ phận giám định ở trong màu tối này, trời đã dần mờ mịt, toàn bộ mọi thứ trong nhà thoạt nhìn đều mở ảo hẳn đi.

Vài tiếng tách tách, các thám tử đeo găng tay màu trắng vặn cái nút kiểu cũ, bật sáng toàn bộ đèn trong quán Tiên Ký.

Khi Dịch Gia Di băng qua bếp, vòng vào phòng ngủ mà các đồng nghiệp bộ phận giám định đang khảo sát thì Từ Thiếu Uy đi theo phía sau cô, chần chừ một lúc rồi vẫn mở miệng: “… Chị Thập Nhất… cô thật sự đã có tính toán này từ trước đó rồi sao?”

“Hửm?” Dịch Gia Di chống lên khung cửa quay đầu, vì anh ta đi theo phía sau mình nên khi quay người lại chỉ nhìn thấy bả vai của anh ta, ngẩng đầu lên mới đối diện được với tầm mắt của đối phương, không đợi cô mở miệng, anh ta đã tự giác lùi lại một bước, kéo ra khoảng khác vô tình bị kéo gần khi hai người bước đi.

“Kế sách thẩm vấn vừa mới nói trong điện thoại ấy hả?” Dịch Gia Di nhướn mày.

Từ Thiếu Uy gật đầu.

Dịch Gia Di rút bàn tay chống lên khung cửa về, lùi lại một bước dựa lên vách tường bên cửa, thấy vẻ mặt của anh ta nghiêm túc giống như vô cùng để tâm đến câu trả lời của vấn đề này vậy.

Cô cho rằng anh ta bị khơi dậy lòng tò mò nên rất nghiêm túc giải thích suy nghĩ của mình một cách cặn kẽ: “Đầu bên kia điện thoại còn có cảnh ti Hoàng ở đó.

Không đợi được chúng ta trở về mà ngay lập tức gọi điện thoại tới hỏi.

Tôi đoán, Wagner chưa từng hỏi tôi tại sao lại làm như thế, mặc cho tôi sắp xếp có khả năng đã bị cảnh ti Hoàng trách hỏi.”

Cô không nhịn được mà kiểm điểm nhẹ “có phải mình đã quen tùy tiện làm bậy từ khi còn làm cấp dưới của anh Nhạc mà không tự biết hay không”, chợt mỉm cười xấu hổ rồi mới nói tiếp: “Ở thời điểm này, cho dù tôi không có suy nghĩ sâu hơn về chuyện này thì cũng phải trả lời như thế.

Bằng không chẳng phải sẽ khiến giám sát Wagner khó xử hay sao, vậy sau này tôi còn lấy được sự tín nhiệm của giám sát Wagner kiểu gì nữa, làm sao mà ở chung hòa hợp với anh ta được?”

Đây chính là đạo lý thâm ảo ở chốn công sở.

Sau khi cảm khái một phen như vậy, đột nhiên Dịch Gia Di cảm thấy nói không chừng mình cũng đã trưởng thành một chút rồi.

“…” Từ Thiếu Uy hơi trố mắt, trông hơi khó chấp nhận.

Cho nên những lời trong điện thoại vừa rồi đều là cô bịa ra sao?

Dịch Gia Di đối diện với vẻ mặt của anh ta, vội xua tay: “Chẳng qua, về phần kế sách thẩm vấn, tôi quả thật có từng nghĩ qua.”

Cô cũng không muốn khiến thám tử viên cấp dưới tạm thời cũng coi như tin tưởng cô cảm thấy cô là một tổ trưởng lừa đảo thích chém gió vớ vẩn nhất.

“Khi chúng ta bắt Hoàng Tường Kiệt, anh ta thả chậm động tác dưới họng súng của tôi, một là thật sự sợ tôi sẽ nổ súng, cảm thấy mình đã khó thoát khỏi vụ đuổi bắt này. Thứ nữa là chỉ sợ trong nháy mắt đó, anh ta đã nghĩ rõ phải làm thế nào để chống chế, làm thế nào để đánh giằng co với cảnh sát.

Chính vì anh ta cảm thấy sau đó mình vẫn còn cơ hội thắng nhất định cho nên mới có thể giơ tay chịu trói thật.

Bình Luận (0)
Comment