Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 669 - Chương 669 - Đủ Rồi, Lưu Gia Minh 3

Chương 669 - Đủ rồi, Lưu Gia Minh 3
Chương 669 - Đủ rồi, Lưu Gia Minh 3

Chương 669: Đủ rồi, Lưu Gia Minh 3

“Hoàng Tường Kiệt biết chuyện Vi Niệm Doanh thiếu tiết trốn học, hơn nữa từ hành động xin nghỉ nửa năm cho Vi Niệm Doanh của anh ta có thể phán đoán tầng ý nghĩa đầu tiên là: Theo quan điểm của anh ta, Vi Niệm Doanh có thể khôi phục nghiệp học sau nửa năm. Tầng ý nghĩa sâu hơn chính là anh ta cảm thấy Vi Niệm Doanh mãi mãi không có khả năng quay về trường học, nửa năm này chỉ là một chiến thuật kéo dài mà thôi.” Tam Phúc bị gọi về văn phòng từ phòng thẩm vấn nói.

“Sau nửa năm, có khả năng anh ta đã bán đứt quán ăn Tiên Ký, thậm chí đã xử lý xong toàn bộ thủ tục, cuỗm tiền tiết kiệm của vợ chồng Cường chân to rồi rời khỏi Hương Giang rồi.”

Dịch Gia Di gật đầu, cũng không bình luận gì mà chỉ nhìn về phía chú Cửu.

“Tình hình phỏng vấn hàng xóm đã báo cáo với chị Thập Nhất rồi, ghi chép cũng đã sắp xếp xong, đều ở đây cả.” Chú Cửu đưa sổ cho Dịch Gia Di, sau đó lại cầm một phần văn kiện qua: “Đây là danh sách ghi chép liên lạc máy bàn của quán ăn, phần lớn số điện thoại đều mang nội dung liên quan đến việc kinh doanh quán ăn như cuộc gọi đặt món.

Ngoài ra còn một số điện thoại của trường học, cái này vừa rồi Từ Thiếu Uy đã báo cáo.

Còn có số điện thoại mà hai bạn cùng phòng của Vi Niệm Doanh gọi tới, tất cả đều vì Vi Niệm Doanh không về trường học đúng thời gian đã hẹn trước. Người nhận điện thoại tự xưng là cha của Vi Niệm Doanh chắc hẳn đều là Hoàng Tường Kiệt, ngày mai tôi sẽ đích thân tới đại học Hồng Kông tìm bạn học và giáo viên của Vi Niệm Doanh để lấy lời khai. Hai bạn học đã gọi điện thoại cho Vi Niệm Doanh, tôi cũng sẽ hỏi lại, xem có thể hỏi ra được nội dung liên quan đến Hoàng Tường Kiệt gì hay không.”

“OK, chú Cửu.” Dịch Gia Di gật đầu, lại nhìn về phía Lưu Gia Minh.

“Tôi tới khu chợ và chợ bán buôn gần đó phỏng vấn một vòng, những cửa hàng mà quán ăn Tiên Ký thường nhập hàng đều nói vợ chồng Cường chân to đã di dân, đương nhiên tất cả đều là lời mà Hoàng Tường Kiệt nói. Hoàng Tường Kiệt còn bảo sau này anh ta sẽ tiếp tục kinh doanh Tiên Ký, nguyên liệu nấu ăn vẫn sẽ mua theo lượng cũ. Mọi người đều là dân làm ăn buôn bán, nghe thấy không ảnh hưởng đến làm ăn, lại cảm thấy Hoàng Tường Kiệt luôn cười, trông rất hàm hậu, cảm thấy vợ chồng Cường chân to di dân cũng không sao cả.

Ông chủ sạp thịt heo nói ngày mười tám tuy quán ăn Tiên Ký không tới mua thức ăn, nhưng ngày hôm sau Hoàng Tường Kiệt vẫn tới mua như cũ. Lượng thịt thì ít hơn ngày trước một chút. Nhưng lời giải thích của anh ta cũng hợp lý. Mấy ngày này thầy với cô của anh ta vừa mới di dân, một mình anh ta không làm xuể nên mua trước tưng đây thôi. Còn nói sau này làm quen tay rồi vẫn sẽ mua theo lượng ban đầu.”

Lưu Gia Minh cầm quyển sổ của mình, báo cáo lần lượt.

“Vì gần đây còn dùng cả thịt khác nữa cho nên mới mua ít thịt heo hơn…” Chú Cửu nói xong lời này lại cảm thấy rùng mình, vội đứng dậy đi đến trước tượng Quan Công, đứng sát bên cạnh Quan Nhị Gia mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Ngũ quan của Lưu Gia Minh nhăn lại, dạ dày trực tiếp cuộn trào, uống một hớp nước nóng mới nói tiếp: “Thực khách trong tiệm hôm nay đều cho biết không cảm thấy có gì khác lạ, nói trước đây thường tới, học trò của vợ chồng Cường chân to là Hoàng Tường Kiệt cũng thường đón khách ở phòng ngoài.

Mọi người đều không biết vợ chồng Cường chân to đã đi đâu, có người thậm chí hoàn toàn không để ý đến việc vợ chồng chủ quán ăn này đã biến mất, cho dù có phát hiện thì cũng chỉ nghi ngờ trong lòng chứ không hỏi ra ngoài miệng.

Các hàng xóm sẽ tới quán ăn Tiên Ký thường cũng đều là vào buổi tối mới đến, cho nên buổi trưa người dùng bữa ở đây phần lớn đều là khách hàng không quen cho lắm, hoặc đơn giản là khách mới.

Bọn họ nói… cũng không nếm ra được bánh bao có gì không đúng, nói rõ trước đây hình như cũng chỉ có vị này, rất…”

“Chữ tươi” kẹt ở cổ họng, cho dù có làm thế nào thì cậu ta cũng không thể thốt ra khỏi miệng được.

Dịch Gia Di nhíu mày, trao đổi ánh mắt với những người khác.

Mọi người đều nghĩ đến, nếu không phải Dịch Gia Di phát hiện ra thịt trong bánh bao xá xíu có vấn đề vậy mỗi một người ngồi đây đều sẽ là nạn nhân của vụ án này.

Chỉ riêng nghĩ đến điểm này thôi, mọi người đã cảm thấy da đầu tê rần, dạ dày nhộn nhạo rồi.

Buổi chiều vẫn luôn làm việc, không có cách nào tưởng tượng chi tiết cảnh tượng khi ấy và một khả năng khác sẽ xảy ra nếu như không được Dịch Gia Di ngăn cản.

Bây giờ đột nhiên ngồi yên tĩnh trong văn phòng, mấy tưởng tượng đó đều bị tìm ra.

Bình Luận (0)
Comment