Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 72 - Chương 72 - Toàn Thành Viên! Ra Quân! 2

Chương 72 - Toàn thành viên! Ra quân! 2
Chương 72 - Toàn thành viên! Ra quân! 2

Chương 72: Toàn thành viên! Ra quân! 2

Rất nhanh cô ta đã đuổi kịp Đinh Bảo Thụ, cô ta dừng xe, lấy cốc Frappuccino định cho Đinh Bảo Thụ, nói là chị gái cảnh sát tặng, nhưng Đinh Bảo Thụ có thế nào cũng không chịu nhận, Dịch Gia Như kiên quyết đưa thì cậu bé lại quay người rời đi.

Bướng như lừa ấy!

Dịch Gia Như tức giậm chân, một tay cầm Frappuccino, giẫm chân lên bàn đạp, khi đi băng qua Đinh Bảo Thụ, tay của cô ta đẩy cốc trà sữa đến trước mặt cậu bé một cách vừa siêu nhanh vừa dùng sức.

Thiếu niên nhận lấy theo bản năng, trong nháy mắt đó thiếu nữ rút tay, đạp xe đạp phi nhanh đi mất.

Đinh Bảo Thụ cầm cốc giấy đựng trà sữa mát lạnh, nhìn bóng lưng của Dịch Gia Như một lúc mới cúi đầu quan sát thức uống mà mình chưa từng uống qua này thật cẩn thận.

Cậu bé do dự vài giây, cuối cùng cắm ống hút vào uống một hợp, cảm giác sảng khoái bạc hà, ngọt lại không ngấy, vào miệng lại mềm như tơ lụa.

Đây là thứ ngon nhất mà cậu bé từng uống.

Cậu bé lại cất bước, vừa uống vừa cúi đầu đi, vị ngon ngọt cũng không thể ngăn được cảm xúc của cậu bé, ngược lại còn khiến cậu bé khóc càng dữ hơn.

Các thám tử ở tổ trọng án B vây quanh bàn của Phương Trấn Nhạc, nghe Lưu Gia Minh báo cáo.

“Đinh Bảo Lâm là du côn trẻ xuất môn bên phía đường Bắc Hà, Thâm Thủy Phụ, học đến lớp năm rồi thôi, cả ngày chơi bời lêu lổng, trộm tiền, cướp giật, giúp người canh địa bàn, học cách thu tiền bảo kê với người khác, hành động phạm pháp nhỏ lẻ đều đã làm qua.

Cha mẹ cậu ta mất từ sớm, trong nhà chỉ có bà nội và em trai, một già một trẻ đều chưa làm được việc gì.

Cách hôm cậu ta mất tích được hai ngày, em trai Đinh Bảo Thụ đã tới cục cảnh sát báo án, vì trước đó sau khi Đinh Bảo Lâm cướp tiền lại cùng bạn bè chạy tới Thuyền Loan đánh cá, trốn hai tháng mới về nhà, nên cảnh sát cảm thấy hơn phân nửa là Đinh Bảo Lâm lại làm chuyện xấu gì đó nên trốn đi, tuy rằng ghi chép là người mất tích nhưng hoàn toàn không coi là chuyện gì to tát.

Ông chủ quán ăn mà Đinh Bảo Lâm làm thuê cũng cho rằng cậu ta làm một tuần rồi chạy về làm lại công việc cũ, không tài nào tìm được anh ta nên lại tuyển người mới.

Lưu Gia Minh nghĩ ngợi rồi lại thêm vào: “Tất cả mọi người đều cảm thấy Đinh Bảo Lâm chắc chắn vất lại một già một trẻ kéo chân này, nhưng Đinh Bảo Thụ không tin, kiên quyết nói anh trai mình mất tích, tuần nào cũng chạy tới cục cảnh sát một lần, giục cảnh sát xem có tìm được anh trai không. Nửa năm qua đi, tuần nào cũng tới như thế.

Thật sự tính cách rất bướng bỉnh, vừa ngốc vừa quật cường.

Cậu bé nói với cảnh sát rằng anh trai có bạn gái, cảnh sát càng cảm thấy anh trai cậu bé đã dẫn bạn gái đi, vứt bỏ bà nội và em trai để bỏ trốn.

Đinh Bảo Thụ vẫn không tin, cắn răng nói anh trai đã thay đổi tốt hơn rồi, sẽ không bỏ chạy, nhất định là đã xảy ra chuyện.”

“Cậu bé không biết bạn gái của anh trai là ai sao?” Phương Trấn Nhạc hỏi.

Lưu Gia Minh lắc đầu: “Không biết tên, cũng chưa từng gặp, chỉ biết con người rất tốt vì anh trai rất thích.”

Mọi người trong phòng im lặng một lúc, Phương Trấn Nhạc mới bảo: “Gia Minh lại chạy một chuyến tới bên cục cảnh sát Thâm Thủy Phụ tra ra những người cùng phạm tội bị bắt trước đây với Đinh Bảo Lâm, rồi điều tra toàn bộ những người này một lượt.

Chú Cửu dẫn Gary đi điều tra bên Thuyền Loan đó, trước đây Đinh Bảo Lâm trốn đến bên đó đã nương nhờ ai, tiếp xúc với ai.”

Ba người nhận lệnh lập tức định rời đi.

“Ăn cơm trưa đã rồi hãy xuất phát.” Dịch Gia Di đột nhiên yếu ớt bảo.

Bằng không món ngon để nguội sẽ không còn ngon nữa.

Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Phương Trấn Nhạc, thấy anh Nhạc gật đầu mới vui như mở cờ ngồi xuống, hào hứng ăn uống, vừa ăn vừa khen: “Gia Di đúng là tinh mắt thật, toàn chọn món ngon.”

“Lại là quán nhà mình sao? Oa, đúng là thực đơn đào mãi không hết, không lặp lại mà vẫn có thể ngon như vậy?”

“Gia Di có lộc ăn nhỉ, ngày nào cũng có thể ăn cơm mà anh Gia Đống nấu.”

“Anh Nhạc cũng nếm thử đi.”

“Các cậu ăn đi, ăn xong rồi xuất phát, tôi ra ngoài một chuyến đã.” Phương Trấn Nhạc cầm một cốc Frappuccino, mang theo bức ảnh kiểu giày mà Đinh Bảo Thụ đã đi đó bước ra khỏi văn phòng, lái xe không biết đi đâu.

Bình Luận (0)
Comment