Chương 753: Tiến độ điều tra của tổ B – CID thế nào
Vừa quay người, sau khi được cô lặng lẽ chỉ dẫn, mọi người đều đã đưa ra được chứng cứ quan trọng.
Lồng ngực cô phập phồng lên xuống, thật tốt, thật đúng là một tổ đội tốt có qua có lại mới toại lòng nhau.
Không chỉ dị năng cho cô tự tin mà các tiền bối và các đồng nghiệp trong đội cũng cho cô tự tin như vậy.
Cô quay đầu lại với vẻ hăng hái, khi lại đối diện với giám sát Dương Tông Lễ, sắc mặt của Dịch Gia Di hồng hào, đôi mày nhướng cao, ánh mắt lấp lánh, cả người đều rạng rỡ tỏa sáng.
“Giám sát Dương, thế nào? Tiến độ điều tra của tổ B – CID thế nào?”
Đây chính là sức mạnh của tổ trọng án, đã cảm giác được chưa hả, đây là sóng xung kích vừa chuyên nghiệp vừa mạnh mẽ đấy.
“…” Toàn bộ vẻ mặt bày ra chỉ để đánh cờ với tổ trọng án của Dương Tông Lễ đã biến mất, trên mặt anh ta chỉ còn lại vẻ phức tạp không biết nên ứng phó thế nào, và rất nhiều sự cảm khái khó nói nên lời.
Ánh mắt của anh ta liếc qua gương mặt của toàn bộ thám tử trong văn phòng, cuối cùng rơi lên gương mặt của Dịch Gia Di đứng bên cạnh bảng trắng đối thoại với anh ta, hơi lắc đầu, nói: “Mấy manh mối và bằng chứng này, xin hãy chia sẻ tất cả với tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức, làm ơn.”
Nụ cười của Dịch Gia Di càng rộng hơn, cũng không chần chừ mà lập tức gật đầu đồng ý: “Không thành vấn đề, sir Dương, đây là một điểm đột phá mà ông trời mang tới cho tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức, tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức chắc hẳn nên vui vẻ chấp nhận món quà này.”
Dương Tông Lễ cười khổ, anh ta vẫn đang tiêu hóa toàn bộ manh mối mà tổ B cung cấp, hoàn toàn không có thời gian và sức lực để suy nghĩ về cách ứng phó. Đối mặt với đòn công chủ động của Dịch Gia Di, anh ta bị động ứng đối, vẫn không dám cho quá nhiều thái độ.
“Nghe nói các cô thường có thói quen uống trà sáng và trà chiều, không bằng hôm nay tôi mời. Chúng ta cùng ngồi xuống, lại từ từ sắp xếp lại chuyện này.” Dương Tông Lễ chuyển chủ đề, đưa ra đề nghị với vẻ thành khẩn.
Cứ như vậy, gạt mặt mũi của mình qua một bên, đồng thời mọi người lại cùng nhau chọn món, ăn trà chiều, anh ta cũng có thời gian nhân cơ hội này để ngẫm nghĩ về chuyện đụng phải vụ án thi thể quỳ của tổ B, rốt cuộc nên xử lý thế nào.
Dịch Gia Di quay đầu trao đổi ánh mắt với Phương Trấn Nhạc và Wagner, sau đó vui vẻ chấp nhận.
Dịch Ký vẫn đang sửa chữa, tạm thời không có cách nào chọn Dịch Ký, vậy không bằng chọn quán ăn gần đây mà mọi người cũng thường tới ăn.
Vì thế một đám người thay đổi chế độ giằng co giương cung bạt kiếm vừa rồi, vẻ mặt của người nào cũng ôn hòa, sáng sủa, bàn bạc xem chọn gì, kết hợp với cái gì.
Khi Gary đi trình thư xin với bộ đội cơ động PTU, sau khi trao đổi công tác phối hợp xong lại vòng về văn phòng, từ xa nghe thấy giọng nói của giám sát Dương Tông Lễ thuộc tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức, trong nháy mắt như lâm đại địch.
Bước chân của anh ta đẩy nhanh, mỗi một bước đi, dáng người đều thẳng hơn một phần, vẻ mặt cũng càng hung dữ hơn, nhưng vừa kéo cửa văn phòng trợn mắt giận dữ nhìn vào trong, đối diện lại không phải hai nhóm người đang giương cung bạt kiếm mà là…
Cầm cốc cà phê, cốc trà sữa, anh đưa một cái bánh tart trứng cho tôi, tôi đưa một cái bánh mì dứa cho anh… cảnh tượng hòa hợp vui vẻ?
Tình huống gì đây?
Anh ta chẳng qua chỉ mới ra ngoài hơn nửa tiếng mà thôi, tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức sẽ tới khởi binh vấn tội trong dự đoán của mọi người sao lại biến thành như người thân của CID thế kia?
“Gary, qua đây, đây là cà phê mà giám sát Dương mời, anh thích đá hay là nóng?” Dịch Gia Di quay đầu nhiệt tình hỏi.
“… Đá.” Vẻ hung dữ trên mặt Gary cũng không kiên trì nổi nữa, nét mặt lộ ra sự hoang mang, anh ta nhận lấy cốc cà phê đá, quay mặt nhìn về phía Dương Tông Lễ và hai thám tử khác của tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức.
Dương Tông Lễ đối diện với ánh mắt quan sát của Gary, hiếm khi nhếch khóe môi: “Trời lạnh như vậy vẫn muốn uống cà phê đá sao? Đàn ông chân chính không thể uống đồ nóng, có phải không? Ha ha ha…”
“Ha ha, đúng, ha ha…” Gary không tự chủ được mà cười lúng túng, đợi Dương Tông Lễ quay đầu đi nói chuyện với người khác, cuối cùng anh ta mới lấy lại bình tĩnh, kéo lấy Tam Phúc ngồi bên cạnh, nhướng cao mày, trợn tròn mắt, hỏi: “Chuyện gì thế này?”