Chương 767: Bất ngờ từ trời rơi xuống 4
Chuyện này cũng là tổ trọng án đang giúp tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức, đợi sau đó cô có thể tìm giám sát Dương, mời anh ta phái mấy người ra bảo vệ Trần Quốc Hương, cũng đảm bảo an toàn cho người bảo lãnh, người nhà Dịch Ký và các thực khách.
Đối diện với Trần Quốc Hương, nhìn vào trong đôi mắt to tròn trong veo và sáng ngời giống như cún con đó của đối phương, trong lòng Dịch Gia Di sục sôi nhiệt huyết.
Cô gãi đầu, lông mày hơi giãn ra, đuôi mày kéo về hai bên.
Anh cả vẫn đang sửa Dịch Ký, nếu biết cô tự ý ra quyết định tuyển một nhân viên thu ngân cho anh ta, không biết sẽ thế nào nữa.
“Cán bộ!” Trần Quốc Hương nhìn ra được vẻ do dự trong mắt Dịch Gia Di, một luồng khí từ lồng ngực đột nhiên vọt thẳng lên đỉnh đầu, cô ta lớn tiếng nói: “Người quản lý sổ sách cho chú Nghiệp tên là Vương Đình, tôi nhớ tướng mạo của anh ta.
Người giúp chú Nghiệp quản lý chuyện làm ăn gần trường trung học Lý Quốc Bảo, Du Ma Địa được gọi là chú Cốc, tôi cũng nhớ diện mạo của ông ta!”
Chú Nghiệp không biết trí nhớ của cô ta rất mạnh, coi thường loại đàn bà yếu đuối vừa nhát gan vừa “ngu” như cô ta, lại vô cùng tự tin về bản thân mình, cảm thấy cuối cùng cô nhất định sẽ trở thành món đồ chơi mặc cho ông ta chi phối cho nên khi nghe mấy người này báo cáo cũng không hề tránh cô ta.
Người bình thường có lẽ quả thật cho dù có nghiêm túc nghe cũng chắc chắn không nhớ hết được, càng không có khả năng nhớ được tên của mấy người này.
Nhưng từ nhỏ trí nhớ của Trần Quốc Hương đã tốt, đối với loại chuyện nhận người này lại càng xuất sắc hơn, bây giờ cô ta chỉ nhớ lại một chút, mặt của mấy người này đều có thể hiện ra rõ ràng trong đầu.
Không phải phía cảnh sát có giấy trong suốt có thể ghép ngũ quan của người đó sao? Cô ta có thể!
“… Người quản lý chuyện làm ăn bên đường Dundas, Du Ma Địa, anh Đình toàn gọi ông ta là Bạch tiên sinh, tôi nhớ được gương mặt và chiều cao.
… Bọn họ định làm lớn một trận vào hôm lễ Giáng Sinh, phần lớn mở rộng đối tượng khách hàng là thanh thiếu niên, nói bây giờ tiền tiêu vặt của người trẻ tuổi rất nhiều.
… Còn có, Xà Vương Cao cũng muốn làm ăn theo chú Nghiệp.
… Lúc bọn họ nói chuyện, tuy chỉ nhắc qua một câu rồi cố tình mập mờ cho qua, tôi cũng không biết là ở đâu, nhưng… tôi nhớ được mấy chữ… ở… ở Đạp Thạch Giác có một kho hàng…”
Dịch Gia Di càng nghe mắt trừng càng to, siết chặt hai nắm tay, một khắc này, niềm vui tràn nhanh lên não, cho dù Trần Quốc Hương muốn làm thủ trưởng thì có khả năng cô cũng không có cách nào khống chế được mà gật đầu.
Quý cô Trần A Hương, đại quản gia thu chi mới lên chức của Dịch Ký chính là cô chứ ai nữa!
…
Khẩu cung của Trần Quốc Hương đã ghi được hơn tám mục, hơn nữa thế này vẫn chưa chắc đã là tất cả, nhân chứng nói một khi nhớ ra có chi tiết khác sẽ lập tức nói với cảnh sát.
Đây là thành quả chiến đấu chưa từng có của tổ trọng án B, nhân chứng có trí nhớ siêu quần như vậy hơn nữa đã biết còn nói hết ra, quá đáng quý.
Dịch Gia Di lập tức mời thầy vẽ chân dung đến phòng thẩm vấn vẽ lại vô số yếu tố như đôi lông mày, mắt, mũi, miệng, kiểu mặt, kiểu tóc, tai… lên vô số tờ giấy trong suốt, Trần Quốc Hương bắt đầu ghép từng tờ giấy một dưới sự hướng dẫn của thầy vẽ chân dung.
“Người này chính là chú Cốc.” Trần Quốc Gương ghép xong gương mặt đầu tiên, Lưu Gia Minh lập tức chụp lại ảnh.
“!” Dịch Gia Di hít một hơi thật sâu, cô nhớ gương mặt này, chính là người đứng cách tay trái của Lỗ Vĩ Nghiệp hai bước trong dòng chảy hình ảnh.
Cô lập tức xé một tờ giấy trên sổ ghi chép xuống, lén vẽ lại sơ đồ vị trí trong dòng chảy hình ảnh.
Sau khi vẽ xong Lỗ Vĩ Nghiệp và nạn nhân Vương Tân Thu, cô vẽ lại người tí hon tại vị trí cách tay trái Lỗ Vĩ Nghiệp hai bước, ký hiệu lên với hai chữ: “Chú Cốc.”
Sau đó, Trần Quốc Hương lại ghép ra một gương mặt thanh niên có tướng mạo cương nghị.
“Đây là Vương Đình, mọi người đều gọi anh ta là anh Đình, là người trông coi sổ sách giúp chú Nghiệp, thoạt nhìn… chú Nghiệp rất tin anh ta, hình như còn giao rất nhiều sách cho anh ta đi làm. À đúng rồi, lúc lần đầu tiên tới nhà chú Nghiệp, trong thang máy Xà Vương Cao có nói chuyện với Vương Đình, hình như chỉ có anh Đình mới có thẻ thang máy nhà chú Nghiệp mà thôi.”
Lưu Gia Minh lại chụp lại bức ảnh này, sau khi lấy xong khẩu cung và ghi chép, Dịch Gia Di lại vẽ mấy người tí hon nữa lên sơ đồ của mình.