Chương 784: Trận chiến công tâm đại thắng 1
Một khi hạt giống nghi kỵ đã gieo xuống, lòng tin chắc chắn chẳng còn sót lại chút gì.
Lẽ nào Tề Triết vì lần trước ông ta không cho anh ta người đàn bà đó, cho nên vẫn luôn canh cánh trong lòng? Hay là Tề Triết muốn tiếp tay sản nghiệp buôn bán ma túy ở mấy con phố nhưng bị ông ta từ chối cho nên sinh hận trong lòng?
Lẽ nào Bạch Song Ngân đã khai nhận dưới sự giật dây của Bạch tiên sinh? Bạch tiên sinh là anh em vào sinh ra tử mấy chục năm với ông ta… không còn muốn làm thuộc hạ của ông ta nữa? Nghĩ sau khi trừ khử ông ta sẽ chim cưu chiếm tổ chim khách lên làm đại ca?
Cho nên, ông ta bị bắt tại quán mạt chược của Bạch Song Ngân cũng không phải tình cờ…
Luật sư Hồ và ông ta có quan hệ nhiều đời, vợ ông ta và vợ của luật sư Hồ là chị em tốt, con cái của hai gia đình cũng được đính hôn từ nhỏ. Con trai của luật sư Hồ nhập học, chọn giáo viên cũng là do ông ta sắp xếp, bây giờ chỉ có thể mời luật sư Hồ giúp ông ta làm vài chuyện.
Cho dù giết chết Bạch tiên sinh và Bạch Song Ngân rất khó, nhưng có liều một phen sinh tử cũng phải làm. Sau khi Bạch Song Ngân khai nhận sẽ bị coi thành nhân chứng chỉ điểm, phía cảnh sát sẽ sắp xếp người bảo vệ thì nên chọn ai ra tay? Vương Đình chắc chắn cũng đã bị cảnh sát giám sát rồi…
Cũng phải giết Tề Triết, ba tên vệ sĩ khác không tham gia vào chuyện của Vương Tân Thu nhưng liệu có khai ra những chuyện khác không? Nếu Tề Triết đã phản bội rồi, vậy ba người cả ngày lăn lộn với Tề Triết đó sẽ có thái độ gì?
“Ồ đúng rồi.” Dịch Gia Di cũng không định cho ông ta quá nhiều thời gian suy nghĩ sâu xa, cô ngắt ngang sự im lặng này, đột nhiên đưa nhanh một bảng biểu tới cho ông ta nhìn qua.
Đó chính là danh sách phân khu địa bàn của Lỗ Vĩ Nghiệp và người phụ trách phân khu mà Trần Quốc Hương đã cung cấp cho cảnh sát theo trí nhớ của cô ta.
Tốc độ lật văn kiện của cô rất chú trọng, đủ để Lỗ Vĩ Nghiệp nhìn rõ đây là gì nhưng lại không đến mức nhìn quá rõ, phát hiện ra sơ hở.
Đợi khi Lỗ Vĩ Nghiệp trừng to mắt, Dịch Gia Di vỗ một cái lại đập văn kiện lên mặt bàn, sau đó cười bảo: “Đây là danh sách sản nghiệp của ông mà Bạch Song Ngân đã cung cấp.
Muốn cho ông biết rõ bây giờ phía cảnh sát đã nắm giữ đầy đủ chứng cứ, không chỉ có thể đưa ông vào tù, mà còn có thể đưa cả những người khác vào đây làm bạn với ông.”
Phía cảnh sát thật sự đã nắm được đằng chuôi của tất cả mọi người, muốn uy hiếp dụ dỗ cũng rất dễ thôi.
“…” Con ngươi của Lỗ Vĩ Nghiệp co rút, vẻ mặt hoàn toàn đen như đít nồi.
Sự coi thường đối với phía cảnh sát và điệu bộ đại lão ngông cuồng được ông ta thể hiện ra, cả vẻ thong dong ngạo mạn trước đó đều biến mất sạch, lúc này người ngồi đối diện chỉ còn là một kẻ thất bại bị mây đen bao phủ.
Đến một bước này rồi, ông ta còn có gì không tin nữa.
Sự ngông cuồng của ông ta khiến ông ta cho dù có thế nào cũng không ngờ một cô gái bị mình coi thành đồ chơi lại có trí nhớ siêu mạnh gì, chỉ ăn một bữa sáng với ông ta đã nhớ toàn bộ chuyện xảy ra và nghe được toàn bộ lời khi ấy.
Huống chi hành động nhớ toàn bộ thông tin bên cạnh ông ta trước đó của Trần Quốc Hương còn cho thấy cô ta là một người thông minh. Đại khái Lỗ Vĩ Nghiệp cũng chưa bao giờ cảm thấy đàn bà sẽ thông minh được bao nhiêu, trong mắt ông ta, mấy tay thuộc hạ đó chẳng qua cũng chỉ là một đám lỗ mãng bị ông ta sắp xếp mà thôi.
Ngay khi nghe đến đây, nhìn thấy tất cả những điều này, trong lòng ông ta làm sao còn có thể không nghi ngờ nữa?
Bạch Song Ngân!
Tề Triết!
Lần đầu tiên Lỗ Vĩ Nghiệp cảm thấy sự hiểu biết của mình về cấp dưới quá ít.
Trong lồng ngực bức bối, ông ta siết nắm tay, một cơn giận đột nhiên vọt thẳng lên não. Cái đám hèn nhát ăn cây táo, rào cây sung này mới vào cục cảnh sát chưa đến mười hai tiếng… một lũ phế vật!
Tia sáng lạnh bắn ra từ trong đáy mắt ông ta, sát tâm lập tức nổi lên, chỉ hận không thể đích thân giết sạch cái đám khốn nạn này để diệt khẩu.
Dịch Gia Di quan sát kỹ vẻ mặt của ông ta, đột nhiên hỏi: “Lỗ Vĩ Nghiệp, không phải ông muốn giết sạch mấy người đã khai nhận này để diệt khẩu, khiến bọn họ không có cách nào lên tòa đấy chứ?”