Chương 851: Án ma nữ 4
“Đúng vậy.” Anh Đại Quang Minh không cần ngẩng đầu, chỉ nghe giọng cũng biết là Dịch Gia Di, sau khi gật đầu lại chỉ vào một đống vết máu khác ở bên cạnh thi thể: “Từ lượng máu và tình hình máu bắn ra ở đây có thể phán đoán chỗ này chính là hiện trường đầu tiên mà nạn nhân này bị giết. Sau khi hung thủ rút dao ra, dòng máu như rót xuống, sau khi chảy xuống lại bắn văng ra. Tiếp đó nạn nhân từ từ chống cửa trượt xuống, cho nên chỗ này có vài vệt máu dài…”
Anh Đại Quang Minh thu thập xong chứng cứ, sau khi đứng dậy lại giới thiệu với sir Hứa và đám người Dịch Gia Di về mấy chỗ vết máu có trạng thái khác nhau.
“Không có dấu vết phá cửa, không loại trừ người quen gây án.” Tam Phúc đứng sau lưng Dịch Gia Di, thấy kỹ thuật viên A Kiệt của bộ phận giám định đang thu bản dập dấu vân tay bám vào cửa và chỗ vách tường, mở miệng nói.
“Dấu vân tay trên chuông cửa đã bị ấn và lau, hình như dùng thứ tương tự với chất keo để ấn và lau qua, sau khi vật bằng cao su ấn lên vết dầu mỡ sẽ để lại dấu vết đặc biệt.” A Kiệt quay đầu tiếp tục giải thích với Tam Phúc.
“Hung thủ đeo găng tay cao su.” Tam Phúc nhíu mày.
“Cực có khả năng.” A Kiệt gật đầu.
Anh Đại Quang Minh đi vào trong phòng tiếp tục khảo sát, sir Hứa thì lại ở nguyên tại chỗ kiểm tra đơn giản thi thể người giúp việc ở cửa.
Dịch Gia Di thì lại đeo bọc giày và khẩu trang vào, bước theo anh Đại Quang Minh vào nhà.
Băng qua cửa hiên, phía bên tay phải có một hành lang nhỏ thông đến phòng ngủ, một thi thể khác nằm ở nơi đó.
“Hung thủ tổng cộng đâm nạn nhân ba nhát dao, nạn nhân có khả năng là sau khi đau đến ngất xỉu, mất máu quá nhiều mới dẫn đến tử vong, cụ thể có đâm trúng bộ phận quan trọng, hoặc có vết thương chí mạng nào khác không phải về phòng giải phẫu làm giải phẫu xong mới biết. Thời gian tử vong không quá hai mươi tư tiếng, trước khi chết không có giãy dụa và vật lộn, nếu không phải chết quá nhanh thì chính là… hung thủ là một người nằm ngoài dự liệu…”
Bên tai truyền tới giọng nói của sir Hứa, Dịch Gia Di đứng trước cửa hiên, anh Đại Quang Minh vừa cúi đầu cô đã nhìn thấy một thi thể khác, chớp mắt đã rơi vào trong một đoạn dòng chảy hình ảnh khác.
Vị khách lại giấu con dao dài ra sau lưng, bước hai bước thẳng tới trước mặt nữ chủ nhà.
Nữ chủ nhà mặc một bộ đồ ngủ, sưng sau sinh hình như vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cô ta để mặt mộc, mang vẻ mặt lười biếng như vừa mới tỉnh ngủ, nhìn thấy vị khách đột nhiên tới gần trước mặt, cô ta nhíu mày hỏi: “Cô là ai thế?”
Trong lúc hỏi, cô ta chú ý thấy cách ăn mặc kỳ lạ của vị khách, rõ ràng không có mưa mà sao người này lại mặc áo mưa?
Cảm xúc bài xích khi bị quái nhân lạ mặt xông vào trong nhà cuối cùng cũng trào lên, cô ta nhíu mày, dùng giọng điệu bất mãn lại hỏi thêm một lần nữa: “Cô là ai…”
Nhưng cô ta còn chưa hỏi xong thì con dao của vị khách đó đã đâm mạnh tới, lần này hung thủ dường như đã có kinh nghiệm rồi, không chào hỏi bụng của đối phương nữa mà là đột nhiên giơ lên rồi đâm xuống, cắm thẳng con dao vào ngực nữ chủ nhà.
“Á…” Nữ chủ nhà vừa kinh hoàng vừa đau đớn, một tay túm lấy cổ tay của vị khách, khi cơ thể mềm oặt đi, cũng kéo theo cả vị khách phải cúi người xuống.
Gương mặt căng chặt vì vẫn luôn nghiến răng của vị khách cuối cùng cũng hiện lên vài phần kinh hoàng, nhưng rất nhanh cô ta đã lấy lại lý trí, lại nghiến chặt răng, nhấc đôi chân đã đeo bọc giày đá vài cước vào mặt và cánh tay của nữ chủ nhà, thẳng đến khi tiếng hét chói tai của nữ chủ nhà càng ngày càng nhỏ đi, cuối cùng buông hai tay đang túm chặt ra thì vị khách mời dừng đá lại.
Cô ta rút tay phải về, vậy mà lại không thể lập tức rút thanh chủy thủ ra ngay được, đành một chân giẫm lên lồng ngực nữ chủ nhà, hai tay dùng sứt rút “phựt” thanh chủy thủ ra ngoài.
Đôi mắt của nữ chủ nhà vẫn trợn trừng, khi thanh chủy thủ bị rút ra khỏi lồng ngực cô ta, cơ thể cô ta cũng giật một cái.
Người vẫn chưa chết hẳn có há to miệng, lồng ngực có phập phồng thế nào đi chăng nữa thì vẫn cảm thấy khó thở, hai mắt cô ta dần dần trợn lên, bàn tay ôm ngực mình đã hoàn toàn bị máu tươi nhuộm đỏ.
Vị khách ngẩng đầu, cửa kính của nhà bếp nằm bên trái phía trước đang đóng, một nữ giới lớn tuổi ở bên trong đang quay lưng với phòng khách bận rộn trước bàn bếp. Tiếng máy hút mùi và tiếng nấu ăn xèo xèo vang lên đã che lấp tất cả mọi thứ bên ngoài nhà bếp.
Vị khách nhìn chằm chằm vào bóng lưng trong nhà bếp một lúc lâu, đột nhiên nghe thấy những tiếng khóc của trẻ con: “Oa oa… oa… oa…”
Đôi mắt lạnh như băng đó của vị khách chuyển hướng, rơi lên gương mặt đỏ bừng vì khóc của đứa bé sơ sinh trong chiếc xe đẩy.
…