Chương 853: Án ma nữ 6
Con mắt bị đâm thủng, cổ họng bị đâm thủng, người phụ nữ vẫn vung đôi tay tàn tạ cào cấu loạn xạ, sau khi vấp chân vào bậc cửa phòng bếp, miệng bà ta phát ra tiếng ú ớ, trước khi một chút sức lực cuối cùng hao hết sạch, bà ta vẫn cố hết sức bám lên mặt đất, muốn bò về phía người thân.
…
Phương Trấn Nhạc trình báo cáo nhận án lên rồi lái xe chạy tới nơi.
Ngay khi anh bước chân vào hiện trường gây án, băng qua huyền quan đã nhìn thấy các đồng nghiệp ở bộ phận giám định đang khảo sát hiện trường, bộ phận pháp y đang kiểm tra thi thể của nữ chủ nhân, mà các thám tử thì lại tản ra xung quanh, sau đó nhìn thấy Dịch Gia Di đang đứng ở cửa nhà bếp.
Nữ cảnh sát giống như đang chìm đắm trong một loại ác mộng nào đó, đứng ngây người trước cửa nhà bếp, tay phải nắm không khí, cúi đầu đối diện với thi thể người phụ nữ rồi từng bước một chậm rãi lùi về sau.
Đôi mắt của cô nhìn chằm chằm vào thi thể trước mặt, cắn chặt răng, trên gương mặt thoáng hiện lên vẻ mệt mỏi, đau khổ và điên cuồng, khóe môi kéo sang hai bên, co giật như muốn nhếch lên.
Phương Trấn Nhạc nhíu mày, thở dài một tiếng thật nhẹ. Đại khái thì Dịch Gia Di đang tái hiện hung án trong đầu dựa theo những manh mối ở hiện trường hung án. Lập hồ sơ tội phạm như vậy chắc chắn sẽ chìm đắm trong quá trình gây án, hoặc là tưởng tượng ra mình là nạn nhân, hoặc là tưởng tượng mình là hung thủ.
Nhưng cho dù là thế nào, thám tử thân là bậc thầy lập hồ sơ tội phạm chắc chắn sẽ gánh chịu đau khổ mà người bình thường không có cách nào tưởng tượng ra được.
Ở nước Anh, người làm công việc tương tự thường xuyên bị bệnh thần kinh quấn lấy.
Nghĩ đến sự lo lắng của Khưu Tố San dành cho Dịch Gia Di khi cô vừa mới vào cục cảnh sát và lời hứa sẽ bảo vệ cấp dưới đã từng làm với anh…
“Anh Nhạc.” Tam Phúc đi về phía anh, mở miệng chào hỏi.
Phương Trấn Nhạc gật đầu, quay người nói với Gary: “Mọi người đều mệt cả rồi, đi mua ít đồ uống nóng về cho mọi người giữ ấm đi.”
Gary đáp lời rồi rời đi, Phương Trấn Nhạc cào mái tóc ngắn, đi về phía Dịch Gia Di.
“Thế nào rồi?” Phương Trấn Nhạc vỗ nhẹ lên bả vai cô, kéo cô về từ trong thế giới lạnh lẽo như hồ băng của hung thủ.
Ánh mặt trời và căn phòng yên tĩnh lọt vào mắt, quay đầu lại đối diện với ánh mắt quan tâm mình của anh Nhạc và ánh mắt hoặc quan tâm hoặc tò mò của các thám tử tổ B.
Lại quay sang một hướng khác, phát hiện ra các đồng nghiệp ở bộ phận giám định đang vùi đầu làm việc.
Cô dùng sức nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, khi ngẩng đầu lên, đôi mày đã nhướng lên, trong mắt lộ ra vẻ anh khí: “Không sao.”
…
Khu neo đậu tránh trú bão.
Người giúp việc bếp núc tạm trấn an để người bán hải sản rời đi, nhìn chằm chằm vào đốt ngón tay đã bị mài sạch dấu vân tay trong thùng hải sản kia mà rơi vào do dự.
Anh ta bước đến quầy thu ngân, cầm điện thoại lên định báo cảnh sát, nhưng mới quay được một số lại chần chừ.
Sau vài phút, người giúp việc bếp núc đeo găng tay cao su dùng để xử lý hải sản vào, cầm đốt ngón tay kia lên, quay người đi đến bên cống thoát nước, không hề do dự mà ném xuống.
“Không báo cảnh sát sao?” Những người giúp việc bếp núc khác hỏi với vẻ hơi lo sợ, vừa nghĩ đến đầu ngón tay đó đã cảm thấy cả người khó chịu rồi.
“Báo cảnh sát cái gì? Không tính làm ăn nữa sao? Có muốn ông chủ phát lì xì cho anh không? Vừa xảy ra án mạng, năm cũ năm mới cũng không cần mở cửa nữa, nếu đám truyền thông vừa thổi phồng lên vậy cái tiệm này còn mở được nữa không?” Người giúp việc bếp núc vừa kêu to xúi quẩy, vừa đi bê hải sản.
“Đây là mạng người đấy, lỡ như…”
“Lỡ như cái gì? Thêm một việc không bằng bớt một việc! Làm việc của anh đi! Anh không muốn kiếm tiền nhưng tôi vẫn muốn kiếm tiền. Tranh thủ xử lý giữ tươi bảo quản đống hải sản này đi rồi về ngủ một giấc. Buồn ngủ chết đi được.”
“…”