Chương 855: Tiết tấu của chị Thập Nhất 2
“Gary đã đi mua cà phê rồi, lát nữa cô uống chút cà phê, bổ sung đường, bụng ấm hơn một chút rồi làm việc tiếp.” Giọng nói của anh trầm thấp, hồi tưởng lại vừa rồi lúc bước vào đây nhìn thấy bộ dáng của cô, trong lòng vẫn hơi lo lắng.
Trước đó khi tuyển cô vào tổ, ngược lại không nhìn ra cô là loại cuồng công việc đánh cược mạng sống để làm việc đó.
“Tôi đỡ hơn nhiều rồi, anh Nhạc.” Dịch Gia Di đứng dậy, lại uống một hớp nước nóng mà vừa rồi anh đưa cho rồi mới nói: “Anh Nhạc có quan điểm thế nào?”
Phương Trấn Nhạc quan sát kỹ sắc mặt của cô, xác nhận gần như cô đã lấy lại trạng thái bình thường, lúc này mới đáp: “Trong nhà không mất tiền, không dấu vết hung thủ lục tung đồ đạc.”
“Đúng vậy.” Dịch Gia Di gật đầu, lập tức hiểu ra được mình vì nhìn thấy dòng chảy hình ảnh, trực tiếp xác định được mục đích chính xác tới đây để giết người của hung thủ, chỉ nghĩ làm thế nào bắt được hung thủ mà lại quên mất trình tự logic điều tra phá án bình thường.
Mấy ngày này, các thám tử tổ B vì sự tín nhiệm đối với cô mà việc gì cũng theo tiến độ của cô, lại bỏ qua mất những hạng mục vốn nên nghiêm túc loại trừ.
Phương pháp suy diễn là phương pháp mà cô dựa vào dòng chảy hình ảnh, nhất định phải dùng, nhưng phương pháp quy nạp trong logic điều tra phá án lại càng là kỹ năng thực tế mà cô tuyệt đối phải không ngừng tăng mạnh, không thể không nghiêm túc học hỏi.
Cô lôi quyển sổ ra, vẻ mặt lập tức nghiêm túc hẳn lên, chăm chú ghi lại suy nghĩ của anh Nhạc, cũng dùng sức vẽ đường gợn sóng bên dưới ghi chép, sau đó đáp lời: “Trên cơ bản loại trừ động cơ gây án vào nhà cướp của này.”
Phương Trấn Nhạc thấy bộ dạng đột nhiên sục sôi ý chí của cô, khóe miệng hơi nhếch lên.
Nữ tổ trưởng lại trở về với chiến trường của cô, mang theo sự nhiệt tình mà dường như không bao giờ dùng hết của cô.
…
Dịch Gia Di trao đổi với anh Đại Quang Minh và Diane của bộ phận giám định, xác nhận kích cỡ vết tích bọc giày mà hung thủ để lại sau khi giẫm qua vết máu.
“Đại khái là cỡ ba mươi sáu, cỡ chân này cũng được tính là nhỏ trong nữ giới rồi. Trừ phi hung thủ đi một đôi giày khác không vừa chân tới đây giết người, bằng không khả năng là nam giới rất thấp.” Diane lại nhìn chằm chằm vào dấu chân máu một lúc, quay đầu nói với Dịch Gia Di: “Xét tình hình chịu lực của dấu chân cho thấy nó đồng nhất với dấu vết để lại khi dùng giày bình thường có đeo bọc giày đi đường. Cô nhìn ngón chân, lòng bàn chân và phần gót chân, trong bọc giày chắc hẳn là một đôi giày thể thao bình thường.”
“Dấu bàn tay cũng khá nhỏ.” A Kiệt vừa thu thập nửa dấu bàn tay máu mà hung thủ để lại khi đẩy mở cửa kính kéo ngang của nhà bếp, sau khi tái hiện nguyên vẹn trong đầu, lại so với lòng bàn tay của mình, thấy nhỏ hơn tay của anh ta rất nhiều.
Sir Hứa đã kiểm tra qua bốn thi thể, khi mang thi thể đi, Dịch Gia Di lại hỏi sir Hứa vài câu.
Hứa Quân Hào căn cứ theo vị trí vết thương trên bốn thi thể và các thông tin như góc độ mà mắt thường có thể quan sát được để đưa ra phán đoán: “Chỉ với manh mối hiện có để xét thì chiều cao của hung thủ đại khái từ một mét năm mươi sáu đến một mét sáu mươi hai, chắc hẳn sẽ không cao hơn. Hơn nữa, phán đoán sơ bộ của tôi là nạn nhân thấp hơn nữ chủ nhà, nữ chủ nhà đứng thẳng người có chiều cao thấp hơn chiều cao khi nằm thẳng một chút, vậy lúc đứng dậy chiều cao đại khái khoảng một mét sáu mươi lăm, hung thủ rất có khả năng cao một mét năm mươi chín.”
“Sir Hứa vẫn rất lợi hại.” Dịch Gia Di nhìn thấy hung thủ, còn sir Hứa thì không nhìn thấy, nhưng vẫn có thể phỏng đoán ra sự chênh lệch chiều cao giữa hung thủ và nạn nhân một cách chuẩn như vậy, không hổ là chuyên gia!
“Đều là kiến thức căn bản mà thôi.” Sir Hứa vô thức muốn cào tóc, tay vừa sờ lên đầu mới nhớ ra mình vẫn còn đang đeo bao tay, lại vội vàng hạ hai tay xuống, tật xấu thích khoe khoang này sao lại phạm vào nữa rồi, cũng không thể đắc ý quên mình ở chỗ công tác được.
Anh ta hắng giọng, khôi phục lại bộ dáng nghiêm túc, lại hỏi Dịch Gia Di: “Còn có câu hỏi gì khác nữa không?”
“Tạm thời thì không, mong sir Hứa cho ra báo cáo khám nghiệm tử thi nhanh nhất có thể!” Dịch Gia Di gật đầu ra hiệu, thái độ vô cùng lễ phép.
“Nhất định rồi!” Hứa Quân Hào gật đầu đáp lại, quay người gọi trợ lý và cảnh sát mặc quân trang cùng nhau khiêng thi thể về cục cảnh sát.