Thập Niên 90: Thần Thám Hương Giang ( Dịch Full )

Chương 863 - Chương 863 - Ký Ức Mạo Hiểm Của Một Đốt Ngón Tay 3

Chương 863 - Ký ức mạo hiểm của một đốt ngón tay 3
Chương 863 - Ký ức mạo hiểm của một đốt ngón tay 3

Chương 863: Ký ức mạo hiểm của một đốt ngón tay 3

Xã hội này đã đủ phân biệt giai cấp và bất công rồi, ví dụ như người có tiền có thể học trường tốt nhất, sở hữu tương lai rực rỡ. Còn người nghèo thì sao, có thể đến ngay cả sách cũng không mua được. Người giàu có bị ung thư cũng không chết được, còn người nghèo ngay cả cảm mạo cũng có thể chí mạng. Còn nữa, người giàu có ở nhà sang, còn người nghèo chỉ có thể ở nhà thương mại, căn hộ chia nhỏ…

Chí ít thì ở chuyện lấp no bụng này, con người không thể phân biệt sang hèn được.

Người giàu có có thể ăn no, mà người nghèo cũng có thể ăn no, người giàu có ăn sơn hào hải vị cảm thấy thỏa mãn. Còn ở Dịch Ký, người nghèo ăn củ cải muối cũng có thể cảm thấy ngon, mang cái bụng nóng rực và nặng nề đi ra ngoài, vậy thì quá tốt rồi.”

“…” Chú Cửu khoanh tay đứng bên cạnh, cũng không nói ra một câu nào cả.

Người già sẽ có một vài thời điểm nào đó cảm thấy mình sống không thể nào thấu hiểu bằng người trẻ tuổi… đại khái chính là lúc này đây.

Chẳng trách Dịch Gia Di thường xuyên mang tới cho người một loại cảm giác thoải mái và tự nhiên, có một anh trai như thế cũng rất khó không sống tự do được. Người mà tiền bạc và ham muốn vật chất còn không thể ràng buộc được, linh hồn cũng mọc cánh luôn chăng?

Dịch Gia Đống nói xong lại cắm phập con dao lên cái thớt trước mặt, bưng vịt nướng đã được chặt và bày xếp xong lên định đưa ra ngoài cửa sổ thì nhìn thấy A Hương đang bám vào cửa sổ nhìn anh ta với vẻ mong đợi, ngay cả Dịch Gia Di, Từ Thiếu Uy và thám tử mới vào tổ B – Lương Thư Nhạc đang giúp dọn bàn, bưng bát đĩa bẩn ra sau bếp, người nào cũng đứng nguyên tại chỗ nhìn chằm chằm vào anh ta.

Gương mặt anh ta căng lên, cười lúng túng: “Sao thế?”

“Anh cả, còn cả danh ngôn thức thời gì đó, nói thêm vài câu nữa đi, em thích nghe.” Dịch Gia Di đặt bát đĩa bẩn vào trong bồn rửa bát, quay đầu nhìn về phía Dịch Gia Đống với vẻ mặt sùng bái.

“Sư phụ, khâm phục.” Clara cũng ngẩng đầu lên từ bên bàn bếp bên cạnh, nói với giọng siêu to.

A Hương ở bên ngoài cửa kính cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, giơ tay thò vào cửa đưa đồ ăn chỗ cửa kính, nhận lấy thức ăn và Dịch Gia Đống đưa qua, sau đó vui vẻ bưng lên cho khách.

Có một ông chủ như thế, người làm thuê cũng sẽ cảm thấy hạnh phúc, làm việc cũng tràn đầy sức lực hơn.

“Được rồi được rồi, các người đừng nhìn tôi như thế, trong lòng tôi hoảng lắm, lát nữa làm đồ ăn bị mặn là coi như đập bể bảng hiệu mất.” Dịch Gia Đống vội xua tay đuổi người.

“Bảng hiệu của Dịch Ký là anh mà, sẽ không bể đâu.” Dịch Gia Di đứng bên cạnh với vẻ hạnh phúc, nhìn anh cả dạy Clara nấu cơm, làm việc một cách náo nhiệt.

“Vụ án gần đây các em điều tra thế nào rồi?” Dịch Gia Đống vừa làm việc vừa phân tâm nói chuyện với Dịch Gia Di.

“Không thuận lợi cho lắm, không tìm được nghi phạm.” Dịch Gia Di nói.

“Anh đọc trên báo rồi, một nhà bốn người, già có trẻ cỏ, ôi, qua một tháng nữa là tết rồi, người còn lại trong gia đình đó cũng buồn lắm đây.” Dịch Gia Đống nói.

“Không chỉ người nhà đó buồn đâu mà giới bất động sản cũng sắp khóc mà đón tết kia kìa, giá nhà trượt dốc đến mẹ cũng không nhận ra. Hôm nay thời sự cũng nói Vĩ Lệ Kim Huy xong đời rồi, giá nhà ở tòa nhà có người chết đó đã phải giảm một nửa, lầu trên lầu dưới tiếp giáp và căn đối diện kia phỏng chừng chỉ có thể giảm hơn nửa mà bán, mà có khi vẫn khó bán được ấy chứ. Diệt môn thảm như vậy, oán khí chắc chắn rất nặng.” Clara cũng tiếp lời.

“Đâu chỉ thế, giá trong toàn khu cộng đồng đều không thể tăng tiếp, phải xem giới bất động sản Vĩ Lệ Kim Huy có muốn cúng bái hành lễ không, mời vài đại sư tới, đốt ít tiền vàng thay đổi phong thủy, trấn áp sát khí oán khí một chút.” Chú Cửu cũng rất hứng thú với chủ đề này, ông ta còn biết vài đại sư rất linh, nếu kêu ông ta đi xử lý chuyện của Vĩ Lệ Kim Huy vậy ông ta chắc chắn sẽ tiêu tiền mời mấy đại sư đó qua.

“Đáng tiếc, cho dù giá nhà có giảm bảy mươi phần trăm thì tôi cũng không mua nổi. Bằng không có xúi quẩy gì đó hay không, có phải hung trạch hay không, thì đó vẫn là nhà sang hai phòng một nhà vệ sinh ở Vĩ Lệ Kim Huy lận, nghe nói tầng cao hơn còn có thể nhìn thấy cảng Victoria. Có thể vào đó ở cho dù mỗi ngày đều bị quỷ bám, cho dù giảm hai năm tuổi thọ thì cũng phải mua.” Clara nói rồi lại không nhịn được mà thở dài: “Người nghèo đúng là thảm quá, đến hung trạch cũng không vào ở được.”

Bình Luận (0)
Comment