Chương 88: Đường sống trong tuyệt lộ! 1
Chị ta vẫn đang phân tích lời mà Dịch Gia Di nói, lật giở logic của cô từng chút một, thậm chí còn không để ý Phương Trấn Nhạc quay lại từ khi nào.
Chị ta lấy lại bình tĩnh, nghiêm túc gật đầu, đáp: “Đương nhiên.”
Phương Trấn Nhạc lập tức được đằng chân lân đằng đầu: “Điều lệnh khi nào mới có vậy, madam?”
Khưu Tố San lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ: “Tôi đang làm báo cáo đây, nhất định sẽ xử lý ổn thỏa chuyện này, yên tâm đi, không cần giục, nhân tài như vậy không chỉ cậu thèm mà tôi cũng cần mà.”
“OK.” Phương Trấn Nhạc gật đầu, sau đó đẩy cửa bước ra ngoài.
Khưu Tố San lại cúi đầu nhìn nét chữ trên tờ giấy, không nhịn được mà cảm thán: “Cho dù đã phá được án, tất cả chúng ta đều đã biết ai là hung thủ, hung án đã xảy ra thế nào, nhưng nhìn lại mạch suy nghĩ phá án của Dịch Gia Di vẫn… có hơi kinh người.
Đứa trẻ này thật sự có thể xưng là thần thám đi…”
…
Phương Trấn Nhạc vừa mới ra khỏi văn phòng của Khưu Tố San đã bị đám người Lưu Gia Minh vây quanh.
Mắt thấy đã sắp đến trưa rồi, anh dứt khoát dẫn một đám cấp dưới bị lòng tò mò dày vò đến mức quên cả bữa trưa đi tới quán cơm trong ngõ bên cạnh cục cảnh sát ăn.
“Các người đoán xem cô ấy đã nói gì?” Phương Trấn Nhạc chỉnh đôi đũa, uống một hớp canh rồi đặt đũa xuống, nuốt thức ăn xuống họng rồi mới chậm rãi hỏi.
Ánh mắt của Lưu Gia Minh đã dần trở nên khát máu, giống như chỉ cần sir Phương còn dám thừa nước đục thả câu nữa thì cậu ta sẽ vô tình vô nghĩa ngay.
Phương Trấn Nhạc nở nụ cười, bắt đầu tường thuật khái quát lời mà Dịch Gia Di đã nói.
Đôi mắt của đám người Lưu Gia Minh càng nghe càng trừng to hơn, miệng cũng càng nghe càng há hốc ra, thậm chí ngay cả món ngon cũng quên ăn, chỉ còn lại vẻ khiếp sợ.
“Thật hay giả vậy?”
“Lừa quỷ phải không? Không thể nào?”
“Cô ấy thật sự rất mạnh?”
“Giỏi quá, tôi nghe mà ngây người luôn.”
“Chao ôi!”
Các thám tử thi thoảng lại phát ra tiếng cảm thán, giống như Phương Trấn Nhạc đang kể một chuyện xưa gay cấn hồi hộp nào đó.
“Anh Nhạc, có phải thật không vậy? Thuộc hết toàn bộ hồ sơ vụ án của mọi người, không sai một chữ nào?”
“Đúng đó, anh Nhạc, anh đừng chơi bọn em đấy à.”
Lưu Gia Minh và Gary kháng nghị đầu tiên, nghe thế nào cũng thấy không giống người thật việc thật.
Đặc biệt là mỗi ngày mọi người đều cùng đi làm và tan làm với cô gái trẻ Dịch Gia Di đó, ngày nào cô cũng lảng vảng trước mặt mọi người, giúp gọi món, cắm hoa, yểu điệu… nào có giống một thần thám tí nào đâu?
“Sherlock Holmes à, thật lợi hại!” Tam Phúc không biết nói đùa hay nói thật: “Các anh thì hiểu cái gì! Người ta là thâm tàng bất khả lộ! Cho rằng người ta giống như các anh, mới có chút ít thành tích đã muốn khoe cho toàn cục cảnh sát biết hết à.”
“Một cô gái vẫn luôn ngọt ngào, ngây thơ vô tội sẽ đột nhiên trở nên thông minh như thế sao?”
“Đúng đó, người trẻ tuổi bây giờ giỏi nhất là lén lười, mỗi ngày cô ấy đều đọc hồ sơ trong văn phòng sao? Thật nhàm chán, có năng lực này sao không thi vào đại học Hồng Kông đi, còn muốn làm cảnh sát làm gì?”
“Muốn biết có thật hay không cứ hỏi chị Nhân là biết.” Phương Trấn Nhạc uống một hớp trà, dẩu môi chỉ về phía bóng lưng của chị Nhân đang mua cà phê trước quầy.
“Em đi!” Lưu Gia Minh lập tức xung phong nhận việc, giơ tay nói với vẻ thân thiện: “Chị Nhân, chị Nhân, đang mua cà phê hả?”
Chị Nhân vừa mới trả tiền xong, đang đợi cà phê trong nhàm chán, đột nhiên nghe thấy giọng của Lưu Gia Minh mới vừa cười vừa bước đến bên bàn: “Hôm nay tốt như vậy, còn ra ngoài khao một bữa to sao?”
“Phá án xong rồi mà, khỏi cần ăn cơm hộp trong cục cảnh sát nữa.” Lưu Gia Minh cười ha ha, sau đó nôn nóng mở miệng hỏi: “Chị Nhân, bình thường Dịch Gia Di ở trong văn phòng có phải đều đang đọc hồ sơ vụ án không?”
“Đúng đó, sao cậu biết hay vậy? Mấy vụ án đó ấy hả, lúc nhập vào mạng bị bới loạn hết lên, còn phát hiện ra có bộ bị mọt ăn nữa chứ, chúng tôi chỉ đành dựa theo thời gian và vụ án để phân loại và chỉnh lý cho xong, xử lý sạch sẽ rồi, lại thêm vài viên long não vào là có thể đưa về kho hồ sơ. Gia Di thì cứ đòi phải nghiêm túc đọc mới được, chậm lắm.” Chị Nhân oán trách xong lại bổ sung: “Nhưng Gia Di làm việc rất nghiêm túc, có đôi khi cho dù chậm một chút nhưng không dễ bắt lỗi.”
“…”
“…”
Mấy người Lưu Gia Minh nghe lời của chị Nhân, nào còn có gì không hiểu.