Chương 883: Tất cả đều thuận lợi 1
Không tìm được hung thủ, quỷ hồn chết cũng không nhắm mắt…
Dịch Gia Di mím môi tập trung lực chú ý vào quan sát cảnh tượng trước mắt, cố hết sức không phân tâm để làm phân tích.
Vì phần còn lại của thi thể quá thiếu cho nên dòng chảy hình ảnh vô cùng mơ hồ, thời gian cũng rất ngắn.
Trong bóng tối bằng một tiếng, đầu của nạn nhân có gương mặt hồ đột nhiên lao về phía trước, ngay sau đó chính là cơ thể rơi tự do ngã xuống. Cảnh vật ở hiện trường rất mờ, nhưng cô vẫn nhìn thấy còn có một người khác ngồi bên cạnh nạn nhân, khi anh ta trúng đạn vội ngẩng phắt đầu lên.
Tuy rằng Dịch Gia Di không nhìn rõ gương mặt của một người khác nhưng có thể tưởng tượng ra được vẻ mặt kinh hãi của người đó khi ngẩng đầu lên.
Nạn nhân không chỉ có một người.
Hình ảnh của nạn nhân đã đủ mơ hồ rồi, toàn bộ mọi thứ sau lưng và hung thủ đứng cách đó vài bước chân đang cầm súng lại càng mờ đến mức muốn phân biệt hình dáng cũng rất khó.
Còn chưa đợi Dịch Gia Di quan sát hung thủ thì dòng chảy hình ảnh đã kết thúc, cô không thể không tiếp tục nhìn chằm chằm vào ngón tay, lại tiến vào dòng chảy hình ảnh.
Lần này, sau khi cô dồn lực chú ý lên người nạn nhân, sau khi một tiếng “đùng” kỳ quái dường như có tiếng vọng vang lên, hung thủ di chuyển họng súng, đồng thời tiến nửa bước cực nhỏ về phía trước.
Dòng chảy hình ảnh lại kết thúc, Dịch Gia Di vuốt trán, hơi nhíu mày, híp mắt lại nhìn chăm chú vào đốt ngón tay một lần nữa…
Cứ như vậy nhiều lần liên tiếp đọc lại dòng chảy hình ảnh, Dịch Gia Di không ngừng thử phác họa ra đường nét của hai nạn nhân và hung thủ. Tuy rằng muốn từ trong nội dung mơ hồ như vậy, ngắn như vậy lấy ra được thông tin hữu hiệu rất khó, nhưng cô vẫn cố hết toàn bộ sức mình.
Sau mười mấy phút, Dịch Gia Di mới đặt đốt ngón tay xuống, cảm ơn sir Hứa, sau đó nhíu mày trầm tư rời đi.
Bước ra khỏi bộ phận pháp y, cô dừng chân ở ngã rẽ, nghiêng đầu hồi tưởng lại bóng dáng hung thủ giơ súng trong dòng chảy hình ảnh mơ hồ, tuy rằng không nhìn rõ nhưng trong lòng cô chẳng hiểu sao lại căng thẳng, chỉ cảm thấy bóng người đó… khá quen.
…
Toàn bộ thành viên tổ B lên đường, hai người một tổ đi phỏng vấn mỗi một cửa hàng và quán ăn hải sản trên đường Công Viên Victoria, Vịnh Đồng La.
Trong tay mỗi một thám tử đều cầm ảnh phô tô của một đốt ngón tay, nói ra thời gian và vị trí của thùng rác, sau đó hỏi có vị nào từng nhìn thấy đốt ngón tay không biết làm thế nào lại từ biển lên đến đường bộ này không.
Đi vào một quán ăn, hỏi qua toàn bộ nhân viên công tác bên trong rồi bất lực trở ra, buồn bực cầm tấm ảnh trong tay, lại duỗi thắt lưng, thở dài một tiếng, oán trách vài câu rồi vẫn phải vòng vào một cửa hàng khác.
Cứ lặp lại như vậy, không ai biết đến khi nào mới có thể tìm được người hiểu rõ sự tình, hoặc là rốt cuộc có thể tìm được người biết rõ sự tình không, nhưng công việc nhất định phải làm, hơn nữa cho dù có nhàm chán bao nhiêu, tuyệt đối cũng không thể khinh suất, không thể lơ là.
Thời gian bị tiêu hao từng giây từng phút một, đời người cũng đang lặng lẽ rút ngắn lại trong cuộc tìm kiếm.
Từ Thiếu Uy lạnh lùng nhìn các đồng nghiệp cẩn thận lại có trách nhiệm tìm kiếm manh mối, rõ ràng trong lòng phát lạnh nhưng vẫn phải giả bộ như đang chuyên chú làm việc khi Đàm Tam Phúc cùng tổ nhìn qua.
Cho dù đã cố gắng che giấu nhưng khi bước ra khỏi quán ăn thứ tư, Tam Phúc vẫn vỗ lên bả vai anh ta, hỏi: “Có phải cơ thể không thoải mái không? Tôi thấy cậu cứ thất thần mãi thế.”
Từ Thiếu Uy đút tay vào túi quần, chiếc đồng hồ có giá trị xa xỉ kẹt giữa cổ tay trái và thắt lưng, cổ tay phải hơi dịch về sau sẽ đụng vào bao súng.
Anh ta mím môi, thấp giọng đáp: “Có khả năng bị cảm lạnh rồi.”
Tam Phúc ngẩng đầu nhìn thời tiết, tuy rằng mặt trời vẫn đang chiếu trên đỉnh đầu nhưng khí lạnh quả thật không nhỏ, đặc biệt là con đường gần bờ biển này gió lại không nhỏ.
Hai người băng qua một đoạn đường, hướng tới trước một tiệm ăn khác. Tam Phúc dừng chân trước một cửa hàng nhỏ bán trà, kéo cổ tay Từ Thiếu Uy lôi anh ta quành vào trong cửa hàng.
Xoa tay hưởng chút hơi ấm trong cửa tiệm nhỏ một lúc, mua hai cốc trà gừng, hai tay mỗi tay ôm một cốc giấy nóng, vừa thổi tan khí nóng bốc lên nghi ngút trên cốc giấy, vừa xuýt xoa uống từng hớp nước nhỏ.
Bọn họ lần lượt bước ra khỏi cửa tiệm nhỏ, lòng bàn tay của Từ Thiếu Uy đã nóng rực, nâng mắt liếc nhìn gáy của Đàm Tam Phúc, lại dùng sức nhắm mắt lại.