Chương 893: Không còn dịu dàng nữa 1
“Cắn hạt dưa không?” Hứa Quân Hào.*
Thân phận của hai nạn nhân mới nhất trong vụ án không rõ, nhưng từ các phương diện thông tin chi tiết như quần áo và ngón tay, tình hình bảo dưỡng, chất tóc, tình trạng cơ thể có thể phán đoán hai người này đều không phải người giàu có.
Đầu ngón tay, răng đều có dấu vết do hút thuốc để lại, đồng thời tình trạng cơ quan nội tạng cũng cho thấy hai người này đều có các thói quen xấu như nghiện rượu, thức đêm…
Bọn họ không chỉ không có tiền mà còn có khả năng làm việc và nghỉ ngơi không có kế hoạch, chưa chắc đã có một công việc ổn định.
Thậm chí trên thi thể của một người trong số đó còn để lại đặc trưng cơ thể sau khi hút ma túy, rõ ràng trong vòng một tháng trước khi chết nạn nhân có hành vi hút ma túy.
Rất có khả năng hai người này đều là du côn.
Nhưng một hung thủ thông minh giết chết cảnh sát để có được súng, ăn cướp để có được tiền, mục đích vô cùng rõ ràng, tuyệt đối không phải giết người do kích động, tại sao lại phải giết chết hai tên du côn vừa không có cách nào cung cấp tiền vừa không có cách nào cung cấp vũ khí?
Dịch Gia Di và Phương Trấn Nhạc đã nhiều lần trao đổi về chân dung hung thủ, hung thủ không giống một người vì hận một vài người nào đó, từng xảy ra tranh chấp với vài người nào đó mà sẽ giết người. Dù sao thì nếu như hung thủ là một kẻ không có cách nào khống chế bản thân như thế, lại sở hữu sức mạnh như vậy tuyệt đối không có khả năng trong suốt một khoảng thời gian dài như vậy sau vụ cướp lớn lại không hề gây án nữa.
Vậy một người có khả năng tự chủ cực mạnh, tại sao lại phải giết hai kẻ vô dụng?
Nếu hung thủ đã hiểu phải che giấu bản thân, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện dư thừa gì, tại sao lại đột nhiên giết chết hai người một cách “thừa thãi” như thế?
Dịch Gia Di rất muốn hỏi Từ Thiếu Uy vì cô thật sự không tài nào hiểu được.
Cô càng không hiểu nổi người bạn mà cô quen này tại sao quá khứ lại là một người như thế?
Có đôi khi cô sẽ lén lút quan sát anh ta, anh ta rõ ràng thoạt nhìn không có gì khác biệt so với đám người Lương Thư Nhạc và Gary. Ngoại trừ có hơi kín đáo hơn một chút thì hình như cũng chỉ là một cảnh sát bình thường. Tuy kích động, nhưng có lòng chính nghĩa. Tuy trông lạnh lùng nhưng thật ra biết lặng lẽ chăm sóc người khác…
Có lẽ mãi mãi sẽ không có đáp án, đây là một nghi vấn tuyệt đối không có khả năng mở miệng hỏi.
Cô cũng sẽ nghĩ liệu có khả năng anh ta là một tên ma quỷ gian xảo và đáng sợ nhất ẩn náu trong những người bình thường.
Nhưng…
Xe cảnh sát lái vào bãi đỗ xe, Từ Thiếu Uy tắt động cơ rút chìa khóa, sau đó dùng ngón tay gõ lên vai Dịch Gia Di, ngay khi cô quay đầu lại, anh ta đưa chìa khóa xe cho cô.
Dịch Gia Di nhét chìa khóa vào túi, cảm giác được ánh mắt của anh ta vẫn nán lại trên mặt mình.
Cô quay đầu xuống xe, ba người cùng tiến vào cục cảnh sát.
“Chị Thập Nhất, liệu chúng ta có cần đi thẩm vấn lại các khách trọ, hàng xóm và người nhà của nạn nhân không?” Lương Thư Nhạc quay đầu hỏi chuyện liên quan đến “vụ án giết người bằng súng tại đường Phúc Vinh.”
“Có, một là để đối chiếu câu trả lời của mấy người này có đồng nhất với trước đó hay không, hai là chúng ta cũng phải đích thân đi gặp mấy người này.” Dịch Gia Di gật đầu.
Về đến văn phòng tổ B, Lưu Gia Minh đặt điểm tâm sáng, cách bữa trưa vẫn còn một tiếng nữa, bận rộn cả một buổi sáng, không bổ sung chút năng lượng là không được.
Dịch Gia Di thuận tay cầm cốc cà phê trên bàn chung lên, khóe mắt liếc qua Từ Thiếu Uy cầm một cốc trà sữa lên, thấy là trà sữa đậu đỏ, sau đó truyền tay đưa cho Lưu Gia Minh. Từ Thiếu Uy nhớ sở thích của mọi người, thường sẽ làm một vài chuyện nhỏ nhặt chăm sóc người khác mà không dễ bị phát hiện.
Cô uống một hớp cà phê, quay đầu nhìn cái cây vẹo cổ ở cửa cục cảnh sát bên ngoài cửa sổ.
Người như thế sẽ là ác ma che giấu bản thân rất sâu sao?
…
“Súng là nhặt được, vậy ai cũng có khả năng. Cách thời điểm chú Cốc đánh rơi súng đã quá lâu rồi, cho dù dù khi ấy có vài người có ấn tượng thì bây giờ cũng khó mà tìm được manh mối. Vẫn phải điều tra từ các mối quan hệ xã hội của nạn nhân là ông chủ cho thuê nhà trọ, hung thủ sẽ chọn ông chủ nhà trọ mà không phải người khác, nhất định là có nguyên nhân đặc biệt.”