Chương 932: Đại hội biểu dương cuối năm 3
“Giám sát Dương Tông Lễ…” Bạch Mi Ưng Vương lại đọc ra một cái tên, lại thêm một tràng pháo tay.
Khi Dương Tông Lễ lên sân khấu nhận giấy khen, cúp thưởng và tiền thưởng của mình, Bạch Mi Ưng Vương cầm micro, đột nhiên liếc mắt nhìn sang phía khác.
Trước đó khi ông ta đọc tên vẫn luôn nhìn về vị trí mà tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức đứng, lần này lại chuyển tầm nhìn đi.
Các giám sát sinh lòng nghi ngờ, thuận theo ánh mắt của Bạch Mi Ưng Vương tìm kiếm, phát hiện hướng mà ông ta nhìn lại là hướng của tổ trọng án.
Cảnh ti Hoàng như có dự cảm, quay đầu nhìn về phía sau, ánh mắt tìm được tổ B một cách rất chuẩn xác.
Ngay sau đó, quả nhiên Bạch Mi Ưng Vương đọc: “Tổ trưởng tổ B – CID, cảnh sát Dịch Gia Di.”
Hội trường im lặng nín thở, mọi người dường như không quá hiểu tại sao khen thưởng nhiệm vụ trọng đại của tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức lại nhắc đến CID, cho dù có phối hợp với những bộ phận khác thì cũng không đến mức giành được công lao lớn chứ?
Nhưng tiếp đó, mọi người lại nghe Bạch Mi Ưng Vương nói: “Một điểm đột phá trọng đại trong nhiệm vụ lần này tới từ thám tử chuyên gia Dịch Gia Di am hiểu tâm lý học tội phạm rất sâu, đã mang tới ý tưởng mới và phương hướng mới cho tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức.
Sau khi đưa sách lược mới vào, tổ trưởng Dịch đã dẫn tổ B – CID hoàn toàn phối hợp, cung cấp rất nhiều bằng chứng và thông tin quan trọng, cũng coi phạm nhân trong vụ án thi thể quỳ thành điểm đột phá, phối hợp hoàn hảo cùng những bộ phận khác như bộ phận quan hệ công chúng, từng bước lôi mấy đại tướng trong đường dây của Lỗ Vỗ Nghiệp ra.
Là cảnh sát đa mưu túc trí và là cảnh sát mới ưu tú hiếm có của đội cảnh sát.”
Có đôi khi một vụ án càng nhiều người phụ trách thì càng không có ai chịu trách nhiệm.
Nhiệm vụ [Xúc tuyết] kéo dài hơn nửa năm, chậm chạp khiến các thủ lĩnh đều mệt mỏi, suy nghĩ cũng cứng ngắc hóa, từ đầu đến cuối đều dựa theo kế hoạch đã vạch ra thuận thế thúc đẩy mà không thể nhạy bén điều chỉnh theo thời thế.
Khi một tảng đá từ ngọn núi khác như Dịch Gia Di đột nhiên rớt mạnh vào trong đội ngũ giống như vũng nước tù, dưới hàng nghìn tầng gợn sóng, cuối cùng thì đội ngũ này lại một lần nữa phấn chấn trở lại, tiếp tục không ngừng phối hợp, không ngừng một lần nữa vạch ra phương án chấp hành, thế như chẻ tre.
Trần Võ Kiệt vốn có thể không cho Dịch Gia Di vinh dự này, nhưng ông ta cần dùng sự tồn tại của Dịch Gia Di để luôn luôn nhắc nhở đội ngũ, thúc giục đội ngũ không thể phớt lờ nhiệm vụ dài kỳ, không thể chấp hành nhiệm vụ một cách tê liệt.
Một mặt khác, ông ta cũng phải cho cảnh ti Hoàng một lời giải thích - tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức nợ CID mấy nhân tình, nhất định phải trả một chút.
Đặc biệt…
Ánh mắt của Trần Võ Kiệt phóng đi xa, xuyên qua đám đông nhìn thấy một bông mẫu đơn hiên ngang duyên dáng nhất trong rừng cây xanh, đứng sừng sững giữa các thám tử tổ trọng án.
Cách xa như thế, ông ta không nhìn rõ ngũ quan của cô, nhưng từ đầu đến cuối vẫn nhớ, lần đầu tiên khi gặp cô trong vụ cướp lớn ở ngân hàng Bảo Kim, con phố hỗn loạn, cảnh viên PTU qua lại như con thoi xử lý hiện trường, cô đi theo Phương Trấn Nhạc bước ra khỏi ngân hàng, tuy rằng đôi mắt đỏ hoe rõ ràng đã khóc nhưng sống lưng bả vai vẫn rất thẳng. Tuy gương mặt nhu mì nhưng giữa lông mày lại sáng trong như suối, loại pha trộn đặc biệt phức tạp thậm chí là mâu thuẫn ở trên người cô lại khiến người có ấn tượng sâu sắc.
Nhất là khi ông ta nhìn thấy thi thể của Diệp Vĩnh Càn, một phát súng bắn chết, kỹ thuật bắn rất vững, rất tiêu chuẩn, khó có thể tin được đó là phát súng đầu tiên từ khi Dịch Gia Di làm cảnh sát cho tới nay. Từ đó ông ta kết luận cô chính là một nữ giới có nội tâm kiên định như đao.
Vì thế ông ta lại đi về phía cô, thậm chí còn chủ động an ủi, duỗi tay phải về phía cô thể hiện sự khen ngợi của mình, lại quan sát cô thật kỹ, phát hiện ra trong mắt nữ cảnh sát trẻ tuổi có nét ngây thơ của thanh xuân chưa chín, càng có sự kiên nghị và dũng cảm của đối mặt với cuộc đời.
Khóe môi ông ta nhếch lên một nụ cười, đôi lông mày trắng của ông ta nhướng lên, trong tình cảnh như thế, ông ta đã quét sạch khí chất hung hãn và lệ khí của ngày xưa, trên gương mặt hiếm khi lộ ra vài phần hiền lành.