Chương 949: Án diệt môn Bắc Tân Giới 2
Nhưng anh hoàn toàn không ngờ cô sẽ chủ động trình đơn xin đặc huấn ngay năm thứ hai vào CID, phải biết rằng rất nhiều nữ cảnh sát sau khi vào CID không xin điều chuyển hoặc xin từ chức đã là rất giỏi rồi.
“Chắc chắn, anh Nhạc.” Ánh mắt của Dịch Gia Di kiên định.
Phương Trấn Nhạc mở miệng rồi lại khép, nghĩ đến mấy quyển sách mà Dịch Gia Di đọc đến sờn mép trong thư phòng kia, đứa trẻ này từ khi vào cục cảnh sát đến nay đã có lúc nào chịu thua, chịu khuất phục chưa?
Anh nhếch môi cười, gật đầu: “Tôi sẽ chuyển giao đơn xin của cô, sắp xếp thời gian huấn luyện.”
“Cảm ơn anh Nhạc.” Dịch Gia Di đứng dậy.
“Đi chuẩn bị một chút đi.”
Hai ngày tiếp theo đó, Phương Trấn Nhạc chạy hai chuyến đến doanh trại huấn luyện PTU, lại chạy đến tiệm thuốc và tiệm sách mua một đống đồ.
[Chăm sóc sức khỏe vận động học] [Sau khi hoạt động mạnh làm thế nào để không đau] [Cấp cứu khi bị thương] [Hai mươi cách xử lý cơ bắp tổn thương] [Phương pháp mát xa khi mệt mỏi] [Phương pháp ứng dụng của chườm lạnh và chườm nóng]…
Thuốc bôi ngoại thương, thuốc bôi nội thương, các loại cao dược, túi chườm lạnh, cốc giữ nhiệt, các loại dầu thuốc xoa bóp, băng vải, băng cá nhân, dung dịch sát trùng…
Anh mua một đống túi lớn túi nhỏ vẫn chưa thấy đủ, lại đến tiệm vật dụng thể thao, mua một đống đồ hút mồ hôi thoáng khí trong môi trường quần thể đổ mồ hôi nhiều, thêm khăn lông, lót giày, băng chân phòng trẹo chân… và những vật dụng khác.
Thậm chí còn mua mấy đôi tất nữa.
Khi đưa Dịch Gia Di đi đặc huấn, Phương Trấn Nhạc nhét mấy thứ này cho cô, giáo quan PTU nhìn thấy mà trợn mắt há hốc mồm.
Phương Trấn Nhạc vẫn chưa đi, Dịch Gia Di xách đồ, đeo túi lớn túi nhỏ lên lưng chạy bước nhỏ quay người rời đi, giáo quan PTU Bonnie thì dùng giọng nói vừa cay vừa tiện mà Phương Trấn Nhạc một trăm phần trăm có thể nghe được nói: “Cha cô thật tốt với cô đấy!”
“Bonnie, tôi nghe thấy đấy nhé!” Phương Trấn Nhạc nhét hai tay vào túi quần, nhíu chặt mày lại.
Bonnie quay đầu, bộ dáng kinh ngạc: “Ơ kìa, sir Phương, anh vẫn còn ở đây sao?”
“…” Phương Trấn Nhạc.
Bonnie bật cười hô hố, khi Phương Trấn Nhạc còn ở đội Phi Hổ PTU, Bonnie từng sống với anh vài tháng, tuy rằng đã rất lâu rồi không làm cộng sự nhưng tình nghĩa năm đó vẫn còn đây, nên dù sir Phương mặt lạnh thì anh ta vẫn dám nói đùa với sir Phương.
Đứng ở ngoài cửa xe buýt, Bonnie chỉ ghế ngồi cho Dịch Gia Di, sau đó quay đầu nói với Phương Trấn Nhạc “yên tâm đi” rồi lại gọi những học viên khác lên xe.
Dịch Gia Di nhét hành lý và bọc hàng mà Phương Trấn Nhạc mang cho cô vào trong khoang hành lý bên dưới xe buýt, một tay kéo tay vịn, bước lên bậc thềm, quay đầu vẫy tay với Phương Trấn Nhạc, nói ‘tạm biệt anh Nhạc’ rồi mới lên xe.
Phương Trấn Nhạc nhét tay vào túi quần, đứng bên dưới xe, ngẩng đầu nhìn Dịch Gia Di ngồi vào vị trí mà Bonnie chỉ sau khi lên xe.
Trừ cô ra thì trên xe còn hai nữ cảnh sát nữa, trước sau trái phải cô đều là thanh niên thô kệch.
Nữ tổ trưởng mới ngồi xuống, nam cảnh sát bên cạnh cô đã vừa cười vừa chào hỏi cô, Dịch Gia Di cũng tươi cười lễ phép đáp lại, bộ dáng thân thiết…
Phương Trấn Nhạc nhíu mày, thở dài một tiếng rất nhẹ rồi mới quay người rời đi.
…
Chưa qua mười lăm thì vẫn là tết.
Một đám người trở về với công việc, một vài người khác vẫn còn đang trong dư âm ngày lễ, vẫn còn ở quê tụ họp với người nhà.
Lên núi nhặt củi, xuống núi nấu canh, đi bắt cá trong sông nấu cá tươi, vào trong chuồng gà bắt gà mái đi hầm canh, ra chuồng vịt mò trứng vịt đi làm trứng vịt muối…
Thịt tích từ năm mới đến hôm nay làm thành thịt kho tàu, ngày mai lại làm sườn xào.
Ngày nào cũng ăn đến no căng bụng, hưởng thụ khoảnh khắc nhàn rỗi hiếm có trong một năm.
Một nhà sáu người Vi Ma Tử cũng hiếm khi được ở quê nhà “Thượng Thủy” tụ tập, ngoại trừ năm mới ra, bọn họ đều phải tới khu nhà thuê ở Thâm Thủy Phụ làm công bán hàng kiếm tiền nuôi gia đình.
Thời đại những năm tám mươi sau khi một tốp công xưởng di tản, cuộc sống của bọn họ đã trở nên khó khăn hơn một chút, dù sao thì cũng phải nuôi dạy hai đứa con, chỉ ở trong mảnh đất nhỏ bé của gia đình cũng không có cách nào kiếm được đủ tiền đưa các con ra ngoài học hành tử tế.
Chớp mắt đã mấy năm qua đi, con gái đã trưởng thành giống mẹ, tuy rằng gương mặt vẫn còn non trẻ nhưng đã có hai phần ba dáng vẻ người lớn rồi.
Thịt xông khói tẩm ướp được đưa vào lò nướng, khói nóng hầm hập theo gió thổi mùi thơm của thịt nướng bay xa vài dặm, làm con chó già ở đầu thôn thèm đến mức phát ra tiếng sủa lẫn trong nước miếng.