Chương 972: Tôi có vài vấn đề muốn hỏi 2
Bởi vì vụ án này có ảnh hưởng cực xấu, gây hại đến sự an toàn của người và tài sản trong thành phố, hơn nữa hung thủ vẫn sống nhởn nhơ trong đám người, có khả năng tiếp tục gây án bất cứ lúc nào, cho nên các thành viên của tổ chuyên án nhất định phải cố gắng hết sức hợp tác điều tra phá án.
“Tôi xác định phá án trong vòng bốn mươi lăm ngày, mọi người có ý kiến gì khác không?” Sir Neil kết thúc quy trình thành lập tổ chuyên án, lại bắt đầu đặt deadline cho các tổ viên.
Toàn bộ người ngồi bên bàn dài đều không dám ho he tiếng nào, Dịch Gia Di lặng lẽ viết con số “bốn mươi lăm” này lên sổ của mình.
Sau khi mọi người mắt to trừng mắt nhỏ vài giây, tổng cảnh ti Bắc Tân Giới – Âu Chúc Hào không thể ngồi yên được nữa. Vụ án này bắt đầu từ Bắc Tân Giới, ông ta đã điều tra ba tháng rồi mà vẫn chưa tóm được cái đuôi của hung thủ, dẫn đến vụ án này từ Bắc Tân Giới kéo dài đến Nam Tân Giới, lại còn lan rộng đến Tây Cửu Long. Hung thủ hoàn toàn chạy tung tăng ngay dưới mí mắt của ông ta, cũng chính vì ông ta không thể cố phá án được nhanh nhất có thể mới khiến hung thủ càng ngày càng ngông cuồng, cũng càng ngày càng thành thạo…
Cho dù cuối cùng vụ án này được phá đúng hạn thì một tổng cảnh ti CID Bắc Tân Giới như ông ta vẫn sẽ bị liên lụy.
Huống chi, người lạ di chuyển gây án vốn đã khó hơn lên trời rồi, khả năng cuối cùng không phá được án đúng thời hạn cũng rất cao, mọi người cùng nhau gánh tội vậy trách nhiệm mà ông ta phải gánh chắc chắn cũng sẽ càng lớn hơn.
Vì thế, hai tay ông ta chống lên mặt bàn, quay đầu nhìn về phía sir Neil, bày ra vẻ mặt khổ sở, trầm giọng nói: “Sir Neil, tôi cảm thấy bốn mươi lăm ngày, độ khó quá lớn.”
Sir Neil quay đầu, bày ra vẻ mặt “nguyện nghe tỏ tường.”
“Mấy năm nay các vụ án lớn mà tổ trọng án các khu gặp phải hiếm có vụ nào phá được trong vòng bốn mươi lăm ngày.” Âu Chúc Dương đặt cây bút máy trong tay xuống, bắt đầu giải thích chi tiết: “Vụ án diệt môn ở Quy Sung năm đó, chúng ta cũng thành lập tổ trọng án, từ tháng tư năm tám bảy lập án đến khi phá được án, bắt hung thủ, thẩm vấn cũng đã hơn một năm rồi.
Vụ án đồ tể đêm mưa lập án vào tháng hai năm tám hai, đến ngày mười tám tháng tám mới bắt được hung thủ, đó còn là nhờ nhân viên tiệm chụp ảnh phát hiện ra bức ảnh có điểm dị thường, vì thế mới báo cảnh sát, cảnh sát điều tra mới phát hiện ra có liên quan đến vụ án đồ tể, gián tiếp lại tình cờ phá được vụ án, trong này cũng đã tốn hơn sáu tháng.
Vụ án yêu râu xanh Đồn Môn, lập tức từ ngày hai mươi tư tháng tư năm trước đến tháng tám năm sau mới bắt được hung thủ, tốn một năm lẻ bốn tháng, sở dĩ phá được án cũng là vì nạn nhân bị cưỡng gian nhưng chưa bị giết hại đã báo cảnh sát, sau đó cảnh sát mới có cơ hội thông qua nạn nhân này phát sinh liên hệ với hung thủ. Ngay khi hung thủ hẹn nạn nhân đi xem phim, mai phục mới bắt được hung thủ.”
Những vụ án lớn có thời gian phá án ngắn thì mấy tháng, dài thì mấy năm.
Một đám cảnh sát họp cùng nghe Âu Chúc Hào liệt kê, sắc mặt người nào cũng nặng nề.
Kỹ thuật và cảnh lực có hạn, khi cảnh lực điều tra phá một vài vụ án lớn, quán kỳ lạ, án đặc thù quả thật thường cảm thấy lấy trứng chọi đá.
Điều này thật sự khiến người tức giận, xấu hổ nhưng đây cũng thật là hiện trạng.
Sau khi Dịch Gia Di ghi lại mấy vụ án lớn mà Âu Chúc Hào nói cũng nhíu mày ngẩng đầu lên, mặc dù là trong tương lai khoa học kỹ thuật phát triển, nhưng năm nào cũng có rất nhiều vụ án treo, huống chi là bây giờ.
Đây đại khái cũng là nguyên nhân khiến rất nhiều cảnh sát rõ ràng mới bước vào tuổi trung niên nhưng thoạt nhìn lại già nua như người già vậy, lưng đeo các vụ án chưa được giải quyết bước đi khó khăn, cơ thể và tinh thần đều quá vất vả.
“Sir Neil, vụ án này của chúng ta đi kèm với các nhân tố có độ khó cao bao nhiêu như ‘người lạ gây án’, ‘nạn nhân chọn ngẫu nhiên’ ‘địa điểm gây án ngẫu nhiên…’
Đương nhiên chúng tôi sẽ cố hết toàn bộ sức mình nhưng thời gian vẫn phải nới lỏng một chút.”
Trong giọng nói của Âu Chúc Hào mang theo vài phần thành khẩn và vô lực.