Chương 981: Vụ án diệt môn ở Thạch Giáp Vĩ 4
Baby nhỏ đại khái bị vết chai thô ở bụng ngón tay của gã làm cho khó chịu mà lầm bẩm hai tiếng, hung thủ vội rút tay về, lại không nhịn được mà cúi đầu nhìn baby nhỏ, cười ngốc một lúc, dường như rất thích đứa bé.
Nhưng lúc này bụng gã kêu rột rột, chỉ đành tắt đèn, mở cửa bước ra khỏi căn nhà này và đi về phía nhà bếp, bỏ nước và muối vào nồi, sau đó ném thịt vào trong, nấu mà không có thứ tự gì.
Nếu thịt bò rất lâu nên gã lại ăn một cái bánh mì, quay đầu đi tìm thiếu nữ bị giết đầu tiên ở trên sô pha phòng khách.
Cô gái vẫn chưa chết hẳn, thi thoảng lại rên một tiếng trong cổ họng, phát ra âm thanh kỳ quái như bị sặc máu.
Hung thủ đi đến trước mặt cô ta, dường như rất hài lòng về trạng thái ấm áp, mềm mại lại ngoan ngoãn, không hề giãy dụa kêu loạn của cô gái trước mặt, gã ngồi xổm xuống bên cạnh và vuốt ve cô ta trước, lại thơm cô ta, sau đó còn vui vẻ nhìn cô ta và cười một lúc, tiếp đó mới duỗi tay cởi áo của cô ta ra.
Trước khi ngủ hình như cô gái nhỏ mới khóc nên khóe mắt và gò má vẫn còn vương nước mắt, trên hàng mi dài cũng dính vài giọt lệ…
Đại khái là vì ngủ nhờ ở nhà họ hàng, sau khi màn đêm buông xuống thấy rất nhớ cha mẹ mình…
…
Thoát ra khỏi dòng chảy hình ảnh, Dịch Gia Di nhanh chóng nhân lúc mình vẫn chưa quên chi tiết mà cầm bút lên ghi chép.
Chữ phồn thể với nét bút siêu nhiều bị cô viết như rồng bay phượng múa, vì viết nhanh nên cũng không có cách nào để ý đến nắn nót.
Chiều cao của hung thủ quả thật khá thấp, người cũng gầy.
Ngược lại tướng mạo không đặc biệt xấu xí, ngoại hình thoạt nhìn cũng không thiếu sót đến mức quá khiến nữ giới chán ghét.
Ngược lại, gã lớn lên trông vô cùng… thật thà chất phác, trán rộng mày rậm, mũi to môi dày, là tướng mạo bình thường lạc vào trong đám người sẽ lập tức ẩn thân ngay, nhưng đôi lông mày hướng xuống và vẻ mặt theo thói quen đã tạo nên một tướng mặt khổ sở, cộng thêm người cũng đã hơi lớn tuổi, phủ đầy nếp nhăn, lại có một bộ dáng người đàn ông thành thật cả đời trồng trọt ở quê, ít nói lại cần cù.
Ngay khi gã ngẩng đầu liếc mắt nhìn qua, không hề có vẻ lệ khí, hung ác và nham hiểm, ngược lại giống như ôm một đời chuyện xưa trắc trở trút hết với người ngoài vậy.
Sau khi ghi lại đặc điểm ngũ quan của ông ta, Dịch Gia Di lại quay đầu hỏi pháp y Hứa Quân Hào về chiều cao của nạn nhân thiếu nữ.
“Một mét năm mươi sáu.” Hứa Quân Hào đáp, nói xong còn không nhịn được mà nhíu mày.
Nếu là người khác hỏi thì có khả năng anh ta sẽ cảm thấy nói không chừng là tùy tiện hỏi, nhưng nếu là Dịch Gia Di hỏi, vậy phần lớn là có thâm ý.
Lẽ nào có cách suy đoán ra thông tin của hung thủ từ chiều cao của nạn nhân sao?
Đáng sợ là khi nạn nhân này chết lại ở tư thế nằm, vậy cũng không có cách nào căn cứ vào vị trí vết thương và góc độ của vết thương để phán đoán ra chiều cao của hung thủ đi.
Lẽ nào có thể…?
Vì lòng tin và sự khâm phục đối với Dịch Gia Di, Hứa Quân Hào cũng đã bắt đầu sinh ra sự nghi ngờ về năng lực chuyên nghiệp của mình.
Dịch Gia Di quả thật đang suy đoán chiều cao của hung thủ nhưng lại không phải dựa vào khoa học.
Cô chịu đựng cảm giác ghê tởm, lại chìm sâu vào trong dòng chảy hình ảnh của nạn nhân thiếu nữ, cưỡng chế mình quan sát quá trình hung thủ sát hại nạn nhân, không ngừng so sánh chiều cao của hung thủ.
Thẳng đến một lúc nào đó, hung thủ dừng động tác của mình lại thì Dịch Gia Di mới đại khái xác định được gã cao hơn nạn nhân khoảng một bàn tay, cô lập tức nhắm mắt, dừng toàn bộ mọi thứ trong dòng chảy hình ảnh lại.
Chênh lệch khoảng một bàn tay với chiều cao của thiếu nữ vậy đại khái là khoảng một mét sáu.
Hung thủ đã từng đứng trong nhà bếp sáng tỏ, còn đứng rất thẳng, nếu đi một chuyến đến hiện trường gây án, chắc hẳn có thể xác định lại số liệu chiều cao này.
Cô ghi lại chiều cao và đặc điểm ngoại hình lên sổ, sau đó định rời đi.
Hứa Quân Hào vội gọi cô lại, truy hỏi: “Cho nên… tại sao phải hỏi chiều cao của nạn nhân?”
Dịch Gia Di sững sờ, ảnh mắt lóe lên một cái rồi mới đáp: “Tôi muốn thu thập chiều cao của toàn bộ nạn nhân bị cưỡng gian, xem liệu hung thủ có sở thích khá rõ ràng đối với ngoại hình của nạn nhân hay không?”