Chương 990: Độ tuổi của hung thủ 2
Anh ta vội nói: “Một người già chỉ sợ cũng không có sức giết chết được năm, sáu người trong một đêm, huống chi sau khi giết người còn cưỡng gian nạn nhân nữ giới nhiều lần.”
Ham muốn cơ thể cũng là một hành vi vô cùng tiêu hao thể lực, đặc biệt là dưới tình huống nữ giới không phối hợp.
Mấy cái này đều có thể chứng minh hung thủ cực có khả năng không phải là một người già.
“Nếu là người tráng niên sẽ bao gồm cả thanh niên và trung niên, đúng không? Nam giới thường dậy thì khá muộn, trừ một vài trường hợp đặc biệt như thần đồng sức lớn trưởng thành sớm, vậy hung thủ chắc hẳn ở khoảng từ mười bảy đến… năm mươi, sir Hứa có đồng ý không?” Dịch Gia Di hỏi.
“Không sai, chắc hẳn là như vậy.” Hứa Quân Hào nghiêm túc nghĩ ngợi, cảm thấy suy đoán này hợp lý đến tám, chín mươi phần trăm nên mới đồng ý.
“OK, nhưng vừa rồi anh Đại Quang Minh nhận được điện thoại của đồng nghiệp từ bộ phận giám định, nói là đã đối chiếu ra sợi tóc không thuộc về các nạn nhân được phát hiện trong rất nhiều vụ án diệt môn.
Bởi vì cùng là chất tóc thô cứng, cùng không thuộc về nạn nhân, cùng có độ dài khoảng bảy phân, và có mặt ở mỗi một vụ án diệt môn, vậy trên cơ bản có thể phán đoán đây chính là tóc của hung thủ.
Tuy rằng lượng không nhiều nhưng cũng đủ để đưa ra một vài kết luận.
Thứ nhất, hung thủ là nam giới để tóc dài khoảng bảy phân, thứ hai chính là trong mấy sợi tóc này có một lượng tóc trắng nhất định.
Vậy trừ phi hung thủ là người trẻ tóc bạc, bằng không trên cơ bản chúng ta có thể loại trừ hai độ tuổi thiếu niên và thanh niên này, phán đoán hung thủ là người trung niên.”
Tốc độ nói của Dịch Gia Di không nhanh, rõ ràng là đang vừa kể vừa sắp xếp mạch suy nghĩ của mình.
Hứa Quân Hào ở đầu dây bên kia điện thoại và Phương Trấn Nhạc, anh Đại Quang Minh ở bên cạnh Dịch Gia Di đều nghiêm túc lắng nghe, anh Đại Quang Minh thậm chí còn nghe đến một nửa đã móc quyển số ra ghi chép.
Nhắm vào suy đoán của Dịch Gia Di, anh ta có thể đặc biệt căn cứ theo vật chứng “sợi tóc” đã phát hiện ra ở hiện trường để làm ra văn kiện phân tích tốt hơn. Lời của Dịch Gia Di đã mang lại cho anh ta rất nhiều linh cảm, khiến cho lòng nhiệt thành đối với công việc của anh ta tăng cao, mỗi một câu một từ chạy qua không gian đại não rộng như tám làn đường xe chạy, soạt soạt soạt ghi lại hết toàn bộ lên sổ của mình.
“Vậy chí ít cũng phải loại trừ rất nhiều tình huống đặc biệt, một điểm người trẻ tóc bạc này cũng hơi thường thấy đấy…” Hứa Quân Hào nói với vẻ khá khó xử.
“Không sao, sir Hứa, bây giờ không phải chúng ta đang vẽ ra một chân dung hung thủ hoàn mỹ, ở giai đoạn hiện tại cũng vẫn chưa đến tình trạng phải chuẩn bị chân dung hung thủ đến chín mươi phần trăm mới được. Hiện giờ một điểm trung tâm nhất của chúng ta chính là chắp vá ra một chân dung thị giác, đăng báo truy nã hung thủ, đồng thời cảnh báo thị dân.
Như vậy chỉ cần có thể xác minh hung thủ thoạt nhìn giống một người trung niên khoảng bốn mươi tuổi là được.
Cho dù là người trẻ tuổi tóc bạc thì chỉ cần anh ta có tóc bạc, lại trải qua bôn ba suốt thời gian dài như thế chung quy thoạt nhìn cũng sẽ tiều tụy và tang thương, đúng chứ?”
Dịch Gia Di cầm điện thoại ghé bên tai, khi nói đến mấy lời này, đôi mắt tỏa sáng rực rỡ như sao, cả người tỏa sáng lấp lánh khác thường.
Trần Quang Diệu và Phương Trấn Nhạc đứng bên cạnh cô nhìn thấy cô như vậy đều cảm thấy được cổ vũ, trong lòng cảm xúc mênh mông.
Phương Trấn Nhạc không đợi Dịch Gia Di cúp máy rồi giải thích với anh mà đã lôi con điện thoại di động trong túi mình ra, chủ động gọi điện cho giám sát Quách của bộ phận quan hệ công chúng.
Sau khi giới thiệu về đặc trưng tóc dài bảy phân của hung thủ, lại tính ra đại khái độ tuổi ngoại hình của hung thủ.
“Nhanh như vậy đã có thông tin mới rồi sao, không hổ là tổ trọng án B, sir Phương, chậc chậc.” Phía bên Quách Vĩnh Diệu rất ồn ào, đại khái là đang mở cuộc họp với bên truyền thông, thảo luận xem phải đăng báo cảnh báo thị dân thế nào, đồng thời mới các thị dân giúp truy nã hung thủ.
Phía cảnh sát lại bổ sung thêm một thông tin, nâng cao danh tiếng của đội cảnh sát lên, cuối cùng thì trong lúc các vụ án giết người liên hoàn liên tục diễn ra, ngày nào các thị dân cũng châm biếm, quở trách đội cảnh sát chẳng làm nên cơm cháo gì, cũng cứu vớt lại được một chút thể diện nho nhỏ.