Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1002 - Chương 1002: Kích Động

Chương 1002: Kích động
Chương 1002: Kích động
Chương 1002: Kích động




“Không phải ạ.”Tạ Uyển Doanh trả lời, cũng không thể nói lung tung trên cơ sở không có.

Quả nhiên không phải. La Cảnh Minh đỡ kính.

Lần này, ngoại trừ La Cảnh Minh ra, giáo sư Hách và các bác sĩ khác ở đây đều giật mình không thôi,

“Chính em tự nghĩ ra?!" Giáo sư Hách sợ hãi đến nỗi muốn cắn lưỡi.

“Vừa rồi nội dung PPT của giáo sư không phải đã viết sao?” Tạ Uyển Doanh nói.

Ông trùm chuyên gia sẽ không dễ dàng bị đánh lừa bởi câu nói của cô, giáo sư Hách có chút kích động hỏi: “Thầy chỉ đề cập một chút, em thế mà có thể liên hệ đến đấy luôn? ”

Đó là bởi vì cô sống lại, đứng ra phát biểu cũng chỉ hy vọng kỹ thuật này nhanh chóng đột phá mà thôi, nó sẽ có lợi cho bệnh nhân. Theo như cô biết, y học lâm sàng trong tương lai sẽ sớm xuất hiện stent đường mật.

“Thầy Hách.” Tạ Uyển Doanh thật lòng hy vọng y học nhanh chóng phát triển, giai đoạn hiện tại chỉ có thể dùng một đôi mắt chân thành cùng tiền bối trao đổi, “Làm giá đỡ hạt, một lần thao tác là có thể hoàn thành, không cần dùng nguồn dây làm xạ trị mấy lần nữa, giảm bớt thống khổ của bệnh nhân giảm bớt tính thao tác sai lầm của bác sĩ. Việc mở rộng lâm sàng sẽ không khó khăn như bây giờ. Công nghệ là cơ bản, chỉ thiếu nghiên cứu lâm sàng.”

Giọng điệu cô nói chuyện thành khẩn, trong ánh mắt lộ ra tia chân thật, giáo sư Hách đọc được, đó là tình yêu toàn tâm toàn ý đối với y học thuần túy, không ai có thể không cảm động. Trong khoảnh khắc, miệng ông run rẩy, giọng nói có chút nghẹn ngào không khống chế được: “Phải kiên trì và đột phá thêm nữa.” Nói xong, ông xoay người đi về phía bục giảng, cân nhắc: “Đây quả thật là một điểm đột phá, giá đỡ hạt, rất thú vị. Nếu như là dùng hạt phóng xạ trị liệu, cần dùng chính là …”

“125 hạt.” Tạ Uyển Doanh nói.

"Đúng vậy” Nghe thấy những từ khóa cô nói, giáo sư Hách quay đầu lại, lộ ra khuôn mặt tươi cười với cô.

Những người khác xem như hiểu rõ, người ta là kẻ tung người hứng, rất phù hợp

“Cô tên là gì?”

Bên cạnh có đồng nghiệp hỏi tên cô, là một loại biểu hiện có hứng thú với bản thân cô. Trên kính La Cảnh Minh xẹt qua lau sạch, quyết đoán đứng dậy, nói với Tạ Uyển Doanh:”Đi thôi.”

Bài giảng của Giáo sư Hách kết thúc. Một số người rời khỏi phòng để đi nghe các bài giảng khác, những người khác ở lại tại chỗ để chờ đợi các bài giảng tiếp theo ở cùng một địa điểm.

Có lẽ đàn anh La biết có bài giảng tốt hơn cho nên dẫn cô đi. Tạ Uyển Doanh nghĩ như vậy nên không có nghi ngờ, đuổi theo đàn anh.

May mắn thay, họ đi ra sớm và nghe nói rằng nhóm của giáo sư Hách đang tìm kiếm cô.

Hai người đi tới một phòng họp đa phương tiện khác, bên trong có một báo cáo chuyên đề khác sắp bắt đầu, trên màn hình trước đã hiển thị thân phận diễn giả chính, chuyên gia Lý của Bệnh viện Nhi Thủ đô.

Chỗ ngồi đã chật ních. Dẫn cô ngồi xuống, La Cảnh Minh nói: “Nếu không có việc gì, em không cần đứng lên phát biểu. ”

Không muốn đàn anh La mất mặt, Tạ Uyển Doanh gật đầu tỏ vẻ hiểu.

Không, cô ấy không hiểu. La Cảnh Minh thấy biểu tình rõ ràng viết vô ích trên mặt cô, trong lòng nghĩ, không có ý định sửa chữa sự hiểu lầm của cô. Nói đến người ngu ngốc nhất có lẽ phải thuộc về đám người đưa cô một mình đến khoa phẫu thuật gan mật.

Vốn cũng không có ý định phát biểu tại buổi giao lưu, Tạ Uyển Doanh lấy quyển sổ ra tiếp tục ghi chép học tập. Cơ hội học tập ở đây là hiếm hoi. Lại nhìn đàn anh La bên cạnh, mặc áo sơ mi kẻ sọc đen, sổ tay da màu đen cầm trong tay, một cây bút vàng đen, phong cách chững chạc tỉ mỉ không sai biệt lắm với giáo sư Nhiếp.

Chuông điện thoại di động reo. Không phải điện thoại của cô.





Bình Luận (0)
Comment