Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1007 - Chương 1007: Khách Không Mời

Chương 1007: Khách không mời
Chương 1007: Khách không mời
Chương 1007: Khách không mời




Chính vì vậy, cho dù là Nhiếp Gia Mẫn đã cho cô số điện thoại nhưng trên cơ bản hàng ngày nếu không có tình huống đặc biệt thì Tạ Uyển Doanh không dám gọi điện thoại quấy rầy giáo sư trước.

"Em biết rồi, đàn anh." Tạ Uyển Doanh tỏ vẻ hiểu rõ.

Ngồi lên xe, Tạ Uyển Doanh hồi tưởng lại: Hôm nay rốt cuộc là giáo sư Lỗ có đến buổi giao lưu hay không? Còn nhớ đêm đó, cháu nội của giáo sư là Trương Thư Bình tỏ ra rất hứng thú với buổi giao lưu, giáo sư nói muốn đưa cháu đến xem. Có lẽ hôm nay không đến mà sẽ đến vào ngày mai?

Nếu ngày mai giáo sư không đến thì sao? Tạ Uyển Doanh vì thế mà níu mày.

Gọi điện thoại về khoa, tiền bối bảo cô không cần trở về bệnh viện mà trở về trường nghỉ ngơi. Sáng hôm sau thức dậy sớm vội vã đến bệnh viện. Người ta nói rằng chiều hôm qua, những người của khoa phẫu thuật tim mạch đã đến và tiến hành một cuộc thảo luận trước phẫu thuật cuối cùng, thảo luận về một số chi tiết cụ thể của sự hợp tác giữa hai khoa trong phẫu thuật. Không đến nghe, cô không rõ vấn đề tại cuộc họp, hy vọng có thể gặp được đồng nghiệp để hỏi.

Hơn sáu giờ, hôm nay là ngày bận rộn nhất của khoa. Có ba bài thuyết trình phẫu thuật để phát sóng trực tiếp, các bác sĩ tham gia vào các hoạt động cần phải trở lại khoa sớm để chuẩn bị.

Y tá đã bận rộn giúp bệnh nhân chuẩn bị trước khi phẫu thuật để đưa đến phòng phẫu thuật bên dưới. Bác sĩ làm nhiệm vụ trực đêm qua dường như ngủ không dậy nổi.

Hành lang trong khoa có vẻ yên tĩnh, có lẽ hầu hết các bác sĩ vẫn chưa đến.

Rẽ vào phòng bác sĩ chuẩn bị lấy hồ sơ bệnh án của bệnh nhân lật lại ghi chép trước phẫu thuật, Tạ Uyển Doanh đi đến cửa liền mạnh mẽ dừng chân lại, nghĩ mình có phải hoa mắt hay không, chần chờ phát ra thanh âm: "Giáo sư Lỗ?”

Giáo sư Lỗ thực sự là một hình mẫu của các giáo sư, mang theo cháu trai là sinh viên y khoa Trương Thư Bình đi qua đi lại trong phòng làm việc của bác sĩ một lần, vừa tham quan vừa giảng giải ngay tại chỗ: "Phẫu thuật gan mật là khoa nổi tiếng nhất của bệnh viện. Không chạm vào những thứ trên bàn, họ sẽ chê bàn tay của cháu bẩn.”

"Dạ?" Trương Thư Bình tỏ ra nghi hoặc.

"Không phải bàn tay của cháu thực sự bẩn, là người ở đây sợ bệnh truyền nhiễm. Viêm gan B không phải là là chỉ để nói chơi. Sợ chúng lây nhiễm cho cháu, cũng sợ cháu lây nhiễm cho họ.”

Các bác sĩ nhận thức rõ sự khủng khiếp của bệnh tật hơn những người bình thường, vì vậy họ quan tâm nhiều hơn đến những điều nhỏ nhặt này.

"Nhưng không phải là nói con đường lây nhiễm viêm gan B chính là lây qua máu sao ạ?"

"Viêm gan B cũng có thể bị lây nhiễm qua dịch cơ thể." Giáo sư Lỗ quay đầu lại, muốn lấy roi đánh vào đầu cháu trai để giáo dục: "Nơi này không phải bên ngoài, xác định có rất nhiều bệnh nhân viêm gan B, khắp nơi đều có nguồn lây nhiễm tiềm tàng. Ai biết được người nào đó làm công tác khử trùng có được thực hiện tốt hay không. Ý thức đề phòng không thể không có.”

Nghe xong những lời này của bà nội, mặt Trương Thư Bình hiện lên một mảnh thần sắc khẩn trương, ánh mắt nhìn bốn phía theo đó thay đổi, giống như mình bị vùi trong trong một bãi mìn, miệng lẩm bẩm nói: "Lúc trước ông nội nằm viện ở chỗ này bà đã không nói, bà nội.”

"Khi đó cháu là người nhà, đến thăm ông nội xong liền đi ngay. Tình hình hiện tại của cháu đã khác, sau này cháu sẽ trở thành bác sĩ, loại ý thức phòng ngừa này phải có.”

Giáo sư Lỗ nói chuyện thẳng thắn. Tạ Uyển Doanh nhớ tới ngày đầu tiên mình đến khoa phẫu thuật gan mật, các tiền bối nói cho cô những câu nói giáo dục mờ mịt hơn nhiều, có thể không dễ nói trước mặt bệnh nhân. Giáo sư có phong cách riêng của họ, sự sảng khoái của giáo sư Lỗ chắc chắn được chào đón nồng nhiệt bởi các sinh viên. Ngẫm lại các đàn anh đàn chị đều thích giáo sư Lỗ như vậy.

"Em đến rồi à? Sao em không lên tiếng?" Quay đầu lại, cuối cùng giáo sư Lỗ cũng phát hiện ra Tạ Uyển Doanh đang đứng ở cửa, hỏi.





Bình Luận (0)
Comment