Chương 1030: Nói là sinh viên sợ hù người ta
Chương 1030: Nói là sinh viên sợ hù người ta
Vì vậy, cho dù không phải Quốc Hiệp, thậm chí người trong cuộc đoán cũng không thể không chấp nhận sự thật, cười ra thành tiếng.
Vừa cười, đám người kia đương nhiên là không ngừng kinh ngạc đối với sự thật này.
Nói đi nói lại sở dĩ đoán sai, là vì dựa theo tình huống thường ngày mà suy đoán.
Nữ bác sĩ có làm nội soi ổ bụng hay không, tập trung ở phụ khoa.
Từ trước đến nay khoa ngoại gan mật là trời đất của nam bác sĩ, khả năng một người phụ nữ tuổi đời còn trẻ được gia nhập vào khoa ngoại gan mật là cực kỳ nhỏ.
Ánh mắt của đám người ở viện ngoài kia cẩn thận ngó vào tay trên màn hình kia khẳng định là tay của nữ bác sĩ.
“Khoa ngoại gan mật Quốc Hiệp có nữ bác sĩ mới gia nhập sao? Tại sao chưa từng nghe qua?” Sự thật không thể phản bác, đám người này tò mò nổi lên vẻ khó hiểu vô căn cứ phía sau màn bí mật.
Hi vọng của mọi người về Quốc Hiệp sau khi nhìn một màn này liền chết cũng không cam lòng.
Cao Chiêu Thành nói: “Nghe giọng nói không giống như người trong phạm vi thủ đô của chúng ta.”
Người tham gia tọa đàm họp mặt cả nước nhất định đến từ khắp mọi vùng miền trên đất nước, tất cả mọi người đều nói tiếng phổ thông, đồng thời phải thừa nhận các nơi đều có cách nói và khẩu âm riêng.
“Tây Nam.”
Những người khác quay đầu lại nhìn, là bác sĩ Giang khoa ngoại tổng hợp 1 nói. Nghe xong, mọi người nghe rõ khẩu âm tương tự, là đồng hương của bác sĩ Giang.
Phía Tây Nam đúng lúc có một bệnh viện nổi danh cả nước gọi là Quốc Tây, đám người kia không phủ nhận khả năng từ Quốc Tây đến. Chẳng trách ngữ điệu và lời nói đều có độ nhẹ nhàng, có chút kiêu ngạo sai khiến người khác.
“Không phải chưa từng nghe qua. Tôi đã từng quen biết người của khoa ngoại gan mật Quốc Hiệp. Lúc trước chủ nhiệm Tiết khoa bọn họ từng đến bệnh viện chúng tôi trao đổi.”
“Có thể là người mới đến của Quốc Hiệp, vừa tốt nghiệp không lâu, mới lên làm bác sĩ, không có tên tuổi.”
“Tôi lại không cho là như vậy. Cô ấy có thể công khai làm trợ lý phẫu thuật cho bác sĩ Đào, trong phẫu thuật bác sĩ Đàm không thể nào có chuyện chọn bừa trợ lý. Đoán chừng bác sĩ kia từ nước ngoài trở về. Nghe nói gần đây Quốc Hiệp bọn họ đang mời chuyên gia nước ngoài.”
Mấy người này nói chắc chắn không phải Nhiếp Gia Mẫn bên khoa ngoại nhi sao?
Người Quốc Hiệp đều biết rõ Nhiếp Gia Mẫn đang ngồi, ngoảnh đầu lại liếc trộm phản ứng của đối phương.
Nguyên do tiếng phổ thông của Nhiếp Gia Mẫn không hẳn tốt, lại nghe người ta nhắc đến Quốc Tây liền nói ra nghi ngờ: “What? Cô ấy đến từ nước nào?”
Mấy kẻ Quốc Tây kia nghe được giọng nói phản hồi, đoán già đoán non càng giống tự tát vào mặt mình, không nhịn được, dứt khoát quay đầu lại hỏi bác sĩ Quốc Hiệp đứng gần đó: “Các anh nói một chút đi, nữ bác sĩ bên trong là ai? Người cùng bệnh viện các anh nên sẽ biết nhỉ.
Làm sao nói cho các anh biết được. Bị đám người này hỏi, Cao Chiêu Thành trực tiếp nhớ thu lại bóng mắt trắng.
Chỉ sợ nói ra cô là sinh viên y sẽ hù chết đám người Quốc Tây kia mất.
Chính bởi vì tiểu học muội là sinh viên y, chưa tốt nghiệp không có đơn vị vào nghề trước, danh tiếng quá lớn chỉ sợ sẽ bị người Quốc Hiệp tìm ra. Đề phòng người khác là cần thiết. Ngẫm lại bị viện trưởng Ngô phát hiện Tống Học Lâm. đúng vì danh tiếng của sinh viên Bắc Đô quá lớn, kết quả viện trưởng Ngô động lòng cố ý đưa cậu ấy rời đi.
“À…” Người Quốc Tây trầm mặc tỏ thái độ không đáp lại: “Đến tên của nữ bác sĩ các anh cũng không nói sao? Cô ấy không muốn trở nên nổi tiếng à?”
Tiểu học muội Tạ Uyển Doanh rất khiêm tốn, không thích có danh tiếng, giáo sư và đàn anh đàn chị đều rất rõ ràng.
Tạ Uyển Doanh chỉ muốn, làm bác sĩ giống như làm người, người sợ nổi tiếng như heo sợ mất, bản thân quá công khai sẽ không có quả ngon để ăn. Học tốt kỹ thuật mới là quan trọng nhất.
“Xem ra bọn họ sẽ không nói, chúng ta còn có thể hỏi ai.”