Chương 1040: Bác sĩ mổ chính lên tiếng
Chương 1040: Bác sĩ mổ chính lên tiếng
Âm thanh trong phòng một lần nữa phát ra tại phát sóng trực tiếp phẫu thuật:
"Tôi đã biết."
Giọng nói trong trẻo này ------- là học trò tiểu Tạ.
Tôn Ngọc Ba cùng mấy người lão sư nhướng mày.
Từ lâu họ đã biết không thể nào là cái vị tôn phật kia làm.
Đào Trí Kiệt làm việc từ trước đến nay luôn sợ đầu sợ đuôi. Chỉ có học trò tiểu Tạ dám, như ăn gan hùm mật gấu, tuy rằng thỉnh thoảng cũng khiến cho những giảng viên của cô hơi đau đầu.
Cặp mắt dưới cặp kính của Hoàng Chí Lỗi liếc trộm nhìn Tào Dũng.
Lúm đồng tiền nhỏ bên khóe miệng Tào Dũng lộ ra một chút, không có căng thẳng, vẫn luôn cho rằng cô có thể làm được.
Không giống như họ, những người trong bệnh viện khác nghe thấy âm thanh của một cô gái đang phẫu thuật, đứng hình tại chỗ.
"Không phải bác sĩ Đào mổ chính ư, tại sao lại là cô ấy mổ chính?"
"Giọng này còn rất trẻ. Có bác sĩ nào du học trở về trẻ thế sao?"
Thời gian đào tạo bác sĩ ở nước ngoài sẽ dài hơn ở trong nước, vì ngưỡng cửa trở thành bác sĩ khắt khe hơn. Có thể nói, giọng nói này đã trực tiếp lật tẩy sự nghi ngờ ban đầu của họ.
"Thật sự là cô ấy." - Tiêu Dương phun ra tiếng buồn bực, nghe ra là Tạ Uyển Doanh.
Ngụy Quốc Viễn liếc mắt nhìn anh ta, nghĩ thầm tiểu tử này chậm nửa nhịp, dĩ nhiên là mãi đến giờ khắc này mới nhận ra chuyện này.
Nếu như nói những lời của Tạ Uyển Doanh ngày hôm qua chỉ khiến Tiếu Dương cảnh giác đến tri thức uyên bác của cô, vậy thì bây giờ đã đủ để cho những bác sĩ cùng tuổi như Tiêu Dương nhận ra chênh lệch lớn. Ngay cả khi không cùng làm việc trong một bệnh viện, miễn là đang ở trong cùng một ngành công nghiệp y tế, sẽ luôn luôn phải đối mặt với sự cạnh tranh từ các đồng nghiệp khác. Các bác sĩ bằng tuổi nhau sẽ được so sánh nhiều hơn như bị đặt trên một đường đua.
Tranh cãi giữa các bác sĩ trẻ tuổi ở phía tây bắt đầu:
"Cô ấy thì biết gì?"
"Cô ấy không phải là bác sĩ mổ chính."
Tiếng nói chuyện trong phòng phẫu thuật cùng lúc lần lượt truyền tới, chỉ nghe thấy giọng nói bình tĩnh của một người đàn ông, giống như một cỗ máy đang chạy, nói: "Tôi nghĩ cô ấy có thể làm được."
Là người máy Phó Hân Hằng đang nói Tạ Uyển Doanh có thể. Người của bệnh viện Quốc Hiệp nở nụ cười, nghĩ lời này đối với Phó Hân Hằng mà nói hẳn là chưa từng thử qua, người máy hà khắc đến mức không có tình cảm của con người lại nói có thể với một sinh viên y khoa.
Theo sát lời của Phó Hân Hằng, lại có người lên tiếng, nói hai chữ giống nhau như đúc: "Có thể."
Những bác sĩ bên ngoài nghe ra là Đào Trí Kiệt đang nói tán thành.
Tiếng tranh cãi của các bác sĩ ở phía tây dần trở nên yên lặng.
Sảnh đường im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
Các bác sĩ ở các bệnh viện khác muốn phát điên rồi. Điều này nghe có vẻ không phải là tình huống thường thấy trong phòng phẫu thuật. Lúc nào cũng có một bác sĩ cấp cao trong phòng phẫu thuật ra chỉ thị cho một cấp dưới trong phòng phẫu thuật, chưa bao giờ nghe một bác sĩ trẻ tuổi lại đến chỉ dẫn cho bác sĩ có nhiều kinh nghiệm.
Chắc hẳn có điều gì đó bất thường đã xảy ra trong phòng phẫu thuật!
Khi đến phòng phẫu thuật của bệnh viện Quốc Hiệp, nào có khán giả nghe giảng bài nói chuyện phiếm như vậy.
Những người này có thể tự xưng là mình đều hiểu, phân tích khó khăn của ca phẫu thuật này ở đâu. Nhưng các nhân viên y tế trong phòng phẫu thuật mới là những người trên chiến trường, dây thần kinh căng thẳng không bị lỏng lẻo.
Cái khó, khó khăn nhất là, mọi người không muốn dùng các phương pháp truyền thống gây tổn thương phẫu thuật lớn cho bệnh nhân, và cố gắng sử dụng các phương pháp phẫu thuật mới để giải quyết vấn đề. Vì lý do này, não của Trương Đình Hải từ lâu đã không thể suy nghĩ và anh ấy chỉ biết rằng là từ đầu ca phẫu thuật đến giờ, anh ấy hoàn toàn không biết bác sĩ có thể làm gì với TEE. Phó Hân Hằng cũng không yêu cầu anh ấy làm bất cứ điều gì đặc biệt trong quá trình phẫu thuật.
Bác sĩ gây mê trong tọa đàm nói rằng nó rất hữu ích cho việc gây mê trong phẫu thuật và ông ấy cảm thấy rằng nó hoàn toàn hữu ích.