Chương 1045: Đại công thần
Chương 1045: Đại công thần
Chủ nhiệm Thang đến và hỏi anh ta: "Tình hình thế nào?"
"Vừa mới hoàn thành, bọn họ đang kết thúc công việc." Đào Trí Kiệt báo cáo tình hình cho lãnh đạo.
"Hai phòng bên cạnh cũng vậy." Chủ nhiệm Thang nói với anh ta.
Lời này khiến bọn Đào Trí Kiệt có chút ngoài ý muốn.
Hai ca phẫu thuật khác của khoa khác bắt đầu sớm hơn họ nên đáng phải làm xong sớm hơn họ. Nhưng trên thực tế, ba ca phẫu thuật đã hoàn thành với thời gian tương tự. Có lẽ bởi vì phẫu thuật của họ đã áp dụng một cách tiếp cận mới để đối phó với những khó khăn trong ca phẫu thuật nên tiến độ phẫu thuật đã được đẩy nhanh hơn nhiều.
Đại công thần hôm nay là ai, có thể tưởng tượng được.
Nghĩ đến chuyện này, đáy mắt Đào Trí Kiệt lóe lên ánh sáng, xoay người dặn dò Tạ Uyển Doanh: "Doanh Doanh, em đi ra ngoài cùng người nhà bệnh nhân nói rõ tình huống phẫu thuật của bệnh nhân. Công việc kết thúc lúc cuối không được phát sóng trực tiếp, hãy để họ hoàn thành nó.”
Đàn anh sắp đi giảng bài không rảnh muốn cô đi thay, thấy cô cùng người nhà bệnh nhân có quan hệ tương đối tốt nên để cho cô đi nói. Nhận được nhiệm vụ, Tạ Uyển Doanh lập tức gật đầu.
"Bác sĩ Tạ, để tôi làm." Tống Học Lâm đi lên trước, chủ động nhận lấy dụng cụ của cô.
"Làm phiền anh, bác sĩ Tống." Tạ Uyển Doanh chuyển vị trí phẫu thuật cho cậu ta, đi khỏi bàn mổ, cởi áo phẫu thuật cùng găng tay chạy ra ngoài báo bình an cho người nhà bệnh nhân. Chắc chắn là tiểu bằng hữu Dương Dương muốn gặp mẹ gấp đến độ muốn chết.
Nhìn theo bóng lưng cô đi nhanh, trong mắt Đào Trí Kiệt hiện lên ý cười. Nguyên nhân đâu phải là anh ta muốn đi giảng bài, là về ca phẫu thuật này có lẽ không ai hiểu rõ hơn cô, phương pháp là một mình cô nghĩ ra. Để cô đi giải thích cho gia đình bệnh nhân là thích hợp nhất.
Trước khi đi, Đào Trí Kiệt lại liếc mắt nhìn trong phòng phẫu thuật. Phần phẫu thuật lồng ngực đã kết thúc, nhưng gót chân của những người khoa phẫu thuật lồng ngực giống như dính vào phòng phẫu thuật không di chuyển.
Ca phẫu thuật đã hoàn tất, người máy này còn không đi?
"Cậu đi đi." Chủ nhiệm Thang phất phất tay với anh ta, bảo anh ta trước tiên hoàn thành nhiệm vụ của hội giao lưu.
Đào Trí Kiệt đành phải vâng một tiếng trước, dẫn người đi ra ngoài.
Đầu giường phẫu thuật, Phó Hân Hằng và Trương Đình Hải sóng vai đứng. Hai người thỉnh thoảng kiểm tra lại hồ sơ theo dõi trong phẫu thuật, thỉnh thoảng lại nhìn dấu hiệu sinh mệnh của bệnh nhân. Đôi mắt mực vốn rất sâu của Phó Hân Hằng, ánh mắt trở nên càng sâu.
Chu Tuấn Bằng nhìn bộ dáng này của anh ấy, đột nhiên nhớ tới Tạ Uyển Doanh lúc trước trong lúc phẫu thuật đột nhiên quay đầu nhìn vào bọn họ, giống như muốn nói chuyện với bọn họ. Anh nhìn không hiểu ánh mắt Tạ Uyển Doanh, nhưng Phó Hân Hằng hiểu, cho nên Tạ Uyển Doanh quay đầu lại.
"Cái này a." Trương Đình Hải lau lòng bàn tay, chính anh ta đem những con số này nhìn qua nhìn lại nửa ngày vẫn không nhìn ra nguyên nhân.
Đại não Tạ Uyển Doanh làm như thế nào có thể ước tính và phán đoán chuẩn xác, quay đầu phỏng chừng cần chính miệng hỏi Tạ Uyển Doanh một chút.
Hỏi cô sao? Chỉ sợ nghe cô nói cũng vô dụng, bởi vì đầu óc cùng đầu óc không giống nhau. Một số điều thực sự chỉ có một số người có thể làm còn người khác thì không thể.
Đôi mắt lạnh như băng của Phó Hân Hằng tựa như máy móc là đang xem xét kỹ những số liệu trước đó cô làm ra, lại liên tưởng đến mấy ấn tượng sâu sắc mà cô để lại cho anh ấy lúc trước, bao gồm cả phán đoán và thao tác chính xác của mấy lần cấp cứu ngoài ý muốn trước đó.
Có lẽ đó là lý do tại sao, khi cô nhìn qua trong quá trình phẫu thuật, anh ấy nhanh chóng hiểu được ý nghĩa của cô.
"Bác sĩ Trương, phiền anh chuẩn bị thêm chút thuốc lợi tiểu cho bệnh nhân." Phó Hân Hằng mở miệng.
"Ai, hiện tại dấu hiệu sinh mệnh của bệnh nhân không phải đã ổn định rồi sao?" Trương Đình Hải nghi vấn.
Không có gì cần phải dùng thuốc.
"Không, bệnh này của cô ấy, nói đến là do tim gây ra. Không thể để khối u này tái phát, huyết động học bất thường của tim phải được kiểm soát tốt bằng thuốc. Tạm thời xem ra dao động không lớn, nhưng rất trọng yếu." Ngữ khí Phó Hân Hằng hiện ra sự thong thả và chững chạc không giống ngày thường.