Chương 1063: Cô tin rằng đàn anh sẽ không cãi nhau
Chương 1063: Cô tin rằng đàn anh sẽ không cãi nhau
Thấy có người đi vào, Đào Trí Kiệt ngước mắt nhìn, bốn mắt nhìn nhau. Nụ cười trên khuôn mặt tuấn tú của anh ta đã biến mắt, đôi mắt đầy ý cười đang nheo lại.
Tào Dũng bước vào, ánh mắt sắc bén liếc nhìn Đào Trí Kiệt một cái rồi quay mắt nhìn sang chỗ khác.
Hai người họ không hẹn mà cùng nhìn về phía Tạ Uyển Doanh, người nãy giờ vẫn đang nói chuyện.
Rõ ràng, những gì cô nói ít nhất là…
“Bác sĩ Tào..” Hà Quang Hữu khẩn trương đến mức nuốt nước miếng, lo lắng rằng hai người họ sẽ giống như 4 năm trước, cãi nhau ầm ĩ bất chấp hậu quả.
“Anh Hà, đừng căng thẳng, họ sẽ không cãi nhau đâu.” Tạ Uyển Doanh nói.
Cô mới đến làm sao hiểu rõ được hai người này chứ.. Hà Quang Hữu chống nạnh, trợn mắt nhìn cô chằm chằm.
Tạ Uyển Doanh nghe bạn học Triệu nói rằng hai người này đã trở mặt từ trước. Về vấn đề này, cô đã suy nghĩ và đưa ra một kết luận không giống với những người khác, liền nói: "Anh Đào và anh Tào là những người sẽ không cãi nhau và trở mặt. Lý do rất đơn giản, hai người họ sẽ không nói những lời tổn thương trong lúc cãi vã, làm gì có khả năng trở mặt được."
Để mà nói, người có khả năng trở mặt trong lúc cãi vã là đàn anh Vu. Khi anh ấy đang nóng vội và tức giận, anh ấy sẽ nói ra những điều làm tổn thương đối phương mà không suy nghĩ chút nào. Hơn nữa, lúc đó anh ấy cũng không nhận ra rằng anh ấy những lời nói đó đã đả kích người khác như thế nào. Mọi người biết tính cách của anh ấy như vậy, đều coi anh ấy là người ngay thẳng, và coi những lời anh ấy nói lúc đó như gió thoảng qua tai.
Đàn anh Vu thuộc tuýp người như Lỗ Trí Thâm. Cho nên, tính cách và ngoại hình của một người chưa chắc đã giống nhau 100%. Ai có thể nghĩ rằng một người có tính cách ôn hòa như đàn anh Vu lại không thực sự dịu dàng như Cố Sơ Giang.
Bởi vì hai người này có tính cách giống nhau, lúc cãi nhau thì ầm ĩ, sau khi cãi xong thì quên hết mọi chuyện, nên họ trở thành người yêu và kết hôn. Điều đó cho thấy tình cảm vợ chồng thực sự được hỗ trợ bởi dữ liệu thực tế.
Những người thực sự giống nhau vẻ bề ngoài ai cũng nghĩ họ là những người thâm sâu. Những tiền bối như đàn anh Đào, đàn anh Tào, đàn anh Đàm, giáo sư Phó…đều cho thấy bề ngoài họ là những người như thế nào. Họ cũng không sợ người khác gọi mình là mặt Phật hay tương tự như thế.
Sau khi nghe cô nói, một số người cho rằng người thực sự kiên định vẻ bề ngoài phải là cô, và chắc chắn đó là những suy nghĩ trong lòng họ lúc bấy giờ, nó đều được viết trên mặt bọn họ.
Một tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng Đào Trí Kiệt. Ngay sau đó, anh ta quay mặt lại, cầm tách trà trên tay lên và uống một ngụm.
Nhìn thấy hai người này thực sự không cãi nhau, Hà Quang Hữu như được thở phào nhẹ nhõm.
Tào Dũng ngồi xuống bên cạnh Tạ Uyển Doanh, quay đầu lại nhẹ giọng hỏi cô: "Ăn tối xong chưa?"
Chẳng lẽ đàn anh Tào vì sợ cô bị đàn anh Đào gọi qua trước khi ăn cơm xong nên đã đặc biệt tới đây? Tạ Uyển Doanh chớp mắt nghĩ.
“Ừm.” Tào Dũng gật đầu với cô, nhìn cô bằng ánh mắt như muốn nói rằng anh đã biết từ trước : “Anh sợ em sẽ ăn tối quá lâu sau khi đọc hồ sơ bệnh án.” Anh nghĩ nhầm là cô đã ăn xong vào lúc này.
Sau khi ăn cơm với cô vài lần, Tào Dũng biết rằng cô có thói quen ăn chậm. Chỉ có ăn chậm mới có thể tiêu hóa toàn bộ thức ăn, trong trường hợp bình thường sẽ không nói là rất chậm. Tuy nhiên, nếu cô vừa ăn vừa nhìn mọi thứ, cô có thể sẽ không ăn hết với tốc độ bình thường.
Nghe thấy lời Tào Dũng nói, Đào Trí Kiệt quay lại hỏi cô : "Em vẫn chưa ăn tối xong à?"
“Em nghĩ các anh không có thời gian để ăn tối.” Tạ Uyển Doanh nói.
“Em không thể cứu người bằng những đường cong được đâu!” Mấy người bọn họ đồng thời chỉ bảo cô một cách nghiêm khắc.