Chương 1073: Bác sĩ mềm lòng quá cũng không tốt
Chương 1073: Bác sĩ mềm lòng quá cũng không tốt
Hồ sơ bệnh án của bệnh nhân là do đồng nghiệp giúp mua mới, không dùng hồ sơ bệnh án cũ, lần này là bệnh nhân nói lỡ miệng, bọn Đào Trí Kiệt nghe xong biết trước kia hắn là ai xem bệnh.
"Anh bị đau tìm cô ấy, cô ấy chỉ kê đơn thuốc giảm đau cho anh thôi sao?" Đào Trí Kiệt nói, ý cười trong mắt lúc này có chút ngưng đọng.
Một bệnh nhân, bị đau đến tìm bác sĩ, bác sĩ chỉ kê đơn thuốc giảm đau, sao có thể như vậy được. Bệnh nhân này không phải là bệnh nhân từ bỏ điều trị ung thư giai đoạn cuối mà chỉ có thể duy trì bằng thuốc giảm đau. Bệnh nhân nói cái gì, bác sĩ kê đơn thuốc gì. Bác sĩ này có thể làm như vậy sao?
Nhìn thấy vẻ mặt của người đàn ông đối diện này không đúng, Hồ Chấn Phàm đành phải sửa sai miệng lần nữa: "Cô ấy kê cho tôi vài loại thuốc, bên trong hẳn là có thuốc giảm đau đi." Nói xong lời này, Hồ Chấn Phàm chột dạ nhìn về phía Tạ Uyển Doanh: Cái này tôi không nói sai chứ?
Tạ Uyển Doanh không biết phải làm ra biểu tình như thế nào để trả lời lại Hồ đại ca. Dù sao Hồ đại ca cũng không phải là người học y. Kỳ thật loại tình huống như của Hồ đại ca đã phát tác nhiều lần mà nói khẳng định sẽ làm cho bác sĩ coi trọng, đàn chị Khương vốn nên sắp xếp cho anh kiểm tra kỹ hơn một chút nữa.
Theo ước tính của cô, đàn chị Khương nên có lời khuyên cho bệnh nhân để kiểm tra toàn diện kỹ lưỡng hơn. Vấn đề là Hồ đại ca nói công việc bận rộn nên không có thời gian làm kiểm tra, yêu cầu bác sĩ thương xót, đàn chị Khương là một bác sĩ tương đối dễ mềm lòng, có thể cứ như vậy mà thôi.
Vì vậy, một bác sĩ mềm lòng quá cũng không tốt.
Đào Trí Kiệt lấy ra sổ thông báo nhập viện, ghi hóa đơn ở trên.
Hồ Chấn Phàm thấy anh ta viết vội vàng nói: "Bác sĩ, nếu không như vậy, tiêm cho tôi đi, tôi đến phòng khám tiêm. Tôi biết tiêm ở đâu, tôi đang làm một vụ án tương đối quan trọng, không có thời gian nhập viện.”
"Anh ấy không rảnh để chữa bệnh sao?" Đào Trí Kiệt không tranh cãi với anh, quay sang hỏi đồng nghiệp của anh.
"Bệnh của anh ấy cần phải nhập viện, bác sĩ, chúng tôi hiểu, anh cứ sắp xếp cho anh ấy nhập viện đi. Trước đây lãnh đạo của chúng tôi đã nói qua, đều nghe theo bác sĩ." Đối phương nói xong lập tức cầm điện thoại di động gọi điện thoại về đơn vị báo cáo.
Làm sao mà không nghe bác sĩ được, nếu người bên dưới vì vậy mà chết thì phải làm sao? Mạng người quan trọng nhất, lãnh đạo cũng sợ.
Sắc mặt Hồ Chấn Phàm thay đổi, đã hiểu vì sao bạn gái mình nói sợ người đàn ông đối diện.
Cây bút trong tay Đào Trí Kiệt tiêu sái quả quyết ký tên vào mục tên bác sĩ, xé tờ thông báo nhập viện giao cho Tạ Uyển Doanh bên cạnh, nói với anh: "Tôi rất dễ nói chuyện, cảnh sát Hồ, không tin anh có thể hỏi em ấy xem? Giống như lần trước hai chúng ta gặp nhau, anh cũng nói là anh rất dễ nói chuyện. Cho nên, để em ấy đi cùng anh đến phòng bệnh nội trú, anh có thể an tâm đi.”
Một người dễ nói chuyện sao? Đây là nói cho anh biết người đàn ông này làm bác sĩ giống như anh làm cảnh sát có nguyên tắc không thể nhượng bộ. Nam nhân khủng bố này thế mà lại sắp xếp tiểu học muội của bạn gái anh đi cùng anh, anh không có cách nào làm khó Tạ Uyển Doanh cũng không cách nào cự tuyệt hoặc là vụng trộm chạy trốn.
Đầu Hồ Chấn Phàm sụp xuống.
Đồng nghiệp đỡ vai anh, nói: "Cục trưởng nói là nghe theo bác sĩ, để cho anh nhập viện, chuyện công việc anh không cần quan tâm, trước tiên nghe lời bác sĩ nói, chữa khỏi bệnh đã. Lãnh đạo nói rằng bác sĩ Đào là một chuyên gia rất nổi tiếng, chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh của anh.”
Hồ Chấn Phàm không nhúc nhích, giống như đau đến mức không nói được gì.
Nhìn bệnh tình này mà còn không muốn nhập viện sao? Chứng tỏ một số bệnh nhân tính tình bướng bỉnh đến chết cũng không biết ăn năn hối cải.
Tình trạng bệnh nhân tương đối nặng, Đào Trí Kiệt nói với Hà Quang Hữu: "Gọi điện thoại cho tiểu Tống bảo cậu ấy đón bệnh nhân.”