Chương 1085: Khiến cho bệnh nhân cảm động
Chương 1085: Khiến cho bệnh nhân cảm động
“Cô ấy đề xuất ý kiến này là muốn chúng ta kiểm soát chi phí trong lúc trị bệnh cho giáo sư Trương sao?” Có người cười nói, chắc chắn là đang nói đùa.
Viện trưởng Ngô hiểu rõ đường lối việc này không thích kiểu hài hước như thế, ông đích thân bác bỏ lời nói của người đó: “Lộ trình lâm sàng không phải nói kiểm soát chi phí là kiểm soát một cách đơn giản. Với bệnh viện mà nói, làm thế nào để giảm bớt sự cẩu thả của nhân viên y tế vẫn luôn là điều khó khăn đối với quản lý bệnh viện.”
Nghe xong lời này của viện trưởng Ngô, mọi người mới nhận ra điều này không giống loại “tin vỉa hè” chỉ vì để kiểm soát chuyện tiền nong. Từ phương diện này có thể thấy được, Tạ Uyển Doanh thật sự đã nghiên cứu sâu về điều này rồi.
Viện trưởng Ngô vuốt cằm suy nghĩ rồi nói: “Tôi thấy những gì cô ấy viết có lẽ đã được chuẩn bị từ lâu rồi.”
Cô đã chuẩn bị bốn chữ từ lâu, điều này làm cho Tào Dũng nhớ lại biểu cảm của suy nghĩ của Tạ Uyển Doanh về việc điều trị bệnh cho chính bệnh nhân của mình. Xem ra ý nghĩ của cô không chỉ vẫn chưa dần mất hẳn sức thuyết phục, hơn nữa còn tiến từng bước về phía trước một cách vững vàng.
Đồng thời, sau khi biết chuyện của giáo sư Lỗ thì cô đã chuẩn bị rất nghiêm túc. Do đó, tối hôm qua cô có thể nhanh chóng viết ra một bản báo cáo tường tận như vậy, tất cả bắt đầu từ việc phải kiểm tra các thông tin liên quan trước đó. Dẫu sao giáo sư Trương mắc bệnh gì, cô đại khái có thể nghe được một số đầu mối từ những người khác trong bệnh viện.
Một bác sĩ có sự chuẩn bị dày công là bác sĩ có thể thể hiện rõ nhất hai chữ “chân thành”. Hai chữ “chân thành” này vừa hay là điểm mà giáo sư Lỗ luôn nhấn mạnh. Giáo sư Lỗ là người đi đầu ngành dược, làm công việc nghiên cứu và phát triển thuốc, có nhiều lúc ông đã dày công chuẩn bị hơn mấy năm trời mới có thể đưa một loại thuốc mới ra thị thường vì lợi ích của bệnh nhân.
Nghĩ đến đây, viện trưởng Ngô híp mắt lại thành một đường. Có lẽ đưa ra một điều như vậy, ai nấy cũng đều cảm động. Vừa hay, tài liệu này được viết thành hai bản.
Một cái khác là để hiểu rằng cô đã viết xong rồi, giáo sư Lỗ bảo cháu trai tranh thủ đến chỗ cô lấy về cho mình.
Vu Học Hiền không có mặt trong buổi họp tối nay, anh ấy và Khương Minh Châu đến bưu điện lấy đồ giúp giáo sư Lỗ, rồi đưa đến tận nơi cho giáo sư.
Họ nhấn chuông cửa, sau đó Trương Thư Bình ra mở cửa cho khách.
“Giáo sư Lỗ đâu rồi?” Vu Học Hiền hỏi.
“Bà nội ngồi ở đó rất lâu rồi.” Trương Thư Bình nói, trong lòng thấp thỏm không yên, không biết là tốt hay là xấu. Chỉ biết rằng sau khi đưa tận tay thứ đồ mà Tạ Uyển Doanh đưa cho bà nội, bà cậu ấy đeo kính lão lên đọc hết lần này đến lần khác, như thể rất hăng say.
“Giáo sư.” Vu Học Hiền bước đến trước mặt giáo sư Lỗ.
Giáo sư Lỗ một tay cầm kính lão, tay còn lại đặt lên phía trên xấp giấy trên đầu gối, vẻ mặt đầy đăm chiêu.
Những người khác thấy dáng vẻ của bà như thế thì thực sự có hơi lo lắng.
Ngước mắt lên, thấy hai người họ đã đến, giáo sư Lỗ bừng tỉnh như từ trong mộng đi ra, bèn nói: “Ôi chao, các em đến đúng lúc quá, giúp cô chuyện này với.”
“Giáo sư, bọn em đã lấy đồ về nhà giúp giáo sư rồi đấy ạ, cô cần bọn em làm chuyện gì cứ việc nói.” Vu Học Hiền đáp.
“Giúp tôi thu xếp vài bộ quần áo. Tôi nghe nói thằng nhóc Đào Trí Kiệt đó đã dành một phòng bệnh đơn cho tôi.” Lúc giáo sư Lỗ nói chuyện, ánh mắt nhìn về phía cháu trai.
Toàn thân của Trương Học Bình run rẩy. Tuy rằng lúc người trong bệnh viện bảo về nhà cậu ấy đã biết bà nội bị bệnh rồi, nhưng hiện giờ sau khi biết được bà nội thật sự phải nhập viện, có hơi khó khăn để cậu ấy chấp nhận sự thật như thế.
Cha mẹ cậu ấy mất rất sớm, ông bà nội nuôi dưỡng cậu ấy lớn khôn giống hệt như ba mẹ của cậu ấy. Ông nội đã mất rồi, trong nhà chỉ còn lại một mình bà nội là người thân của cậu ấy mà thôi.