Chương 1087: Không thể trốn thoát thì tìm bác sĩ nhỏ
Chương 1087: Không thể trốn thoát thì tìm bác sĩ nhỏ
Đi tới cửa ra vào khu bệnh, khá lắm, khóa cửa bình thường không đủ còn thêm cả dây xích và khóa đen lớn. Nếu không có công cụ, 99% không thể mở được. Cân nhắc cái khóa lớn trên cửa Hồ Chấn Phàm liều mạng chớp mắt: Là chưa bao giờ gặp qua trong bệnh viện.
Các y tá phẫu thuật gan mật đã buộc phải nâng cấp các biện pháp chống chạy trốn cho bệnh nhân hay trốn đi, lần đầu tiên nó có hiệu quả cho bệnh nhân cảnh sát.
Gãi gãi đầu, Hồ Chấn Phàm nghĩ phải làm sao bây giờ.
Phía sau có một người phụ nữ, giống như anh muốn đi ra ngoài từ đây, kéo cửa liền phát hiện bị khóa bởi một sợi xích lớn, vội vàng hét lên: "Làm thế nào có thể đi ra ngoài bây giờ?"
"Tìm y tá." Ai đó trong khu vực bệnh đã nhìn thấy và nói với cả hai: "Chỉ họ mới có chìa khóa."
"Bọn họ không sợ có người tới sao?"
"Họ nói nếu có người tới sẽ gọi điện thoại nên không sợ. Họ dán một lưu ý bên ngoài cửa để thông báo.”
Người phụ nữ đi bộ trở lại để tìm một y tá. Hồ Chấn Phàm đi theo phía sau quan sát tình hình, xem liệu anh có theo được hay không. Là một cảnh sát, việc tranh cãi trực diện với một y tá về chuyện này là không tốt, sẽ ảnh hưởng đến hình tượng.
"Cô không phải là bệnh nhân giường số 70 trong phòng đơn sao?" Y tá nhận ra người phụ nữ và nói: "Sao cô không mặc quần áo bệnh nhân? Cô muốn chạy đi đâu vậy?”
"Trong công ty tôi có chút việc, xảy ra sự cố, tôi phải trở về xử lý." Bệnh nhân giường số 70 nói: "Cô mở cửa cho tôi, tôi đi một lúc sẽ trở lại."
"Bác sĩ Đào không nói với cô khi cô nhập viện sao? Nếu trong lúc nằm viện cô muốn đi thì phải viết giấy và cần bác sĩ đồng ý phê duyệt mới được. Tình huống này của cô, bác sĩ có lẽ sẽ không đồng ý. Không phải sáng nay cô mới hạ sốt sao?”
"Buổi chiều tôi không bị sốt, hẳn là sẽ không sốt nữa."
"Nếu cô không bị sốt thì cô sẽ chuẩn bị làm phẫu thuật. Cô không ở lại bệnh viện mà lại đi ra ngoài, muốn không thể phẫu thuật sao?" Cô y tá nói với giọng điệu không hài lòng, cho rằng chính những bệnh nhân như vậy đã làm cho bệnh tình của họ lặp đi lặp lại, càng ngày càng khó trị, kết quả lại đến chỉ trích bác sĩ chữa không tốt bệnh của mình hoặc là y tá tiêm không tốt.
Bệnh nhân giường số 70 nằm trong một phòng đơn, nóng tính, trước mặt y tá liền đập bàn: "Cô nói rằng cô không thể mở khóa? Cô đã nhốt tôi ở đây, làm cho tôi giống như đang ngồi tù sao? Đây là nhà tù hay bệnh viện?”
"Tôi đã nói rồi, cô đi tìm bác sĩ đi, bác sĩ cho cô ra ngoài tôi sẽ mở cửa cho cô." Y tá nhắc lại. Lại một lần nữa cho bệnh nhân ra ngoài, tiền thưởng của cô sẽ bị trừ sạch, thật oan khuất.
"Bác sĩ đâu?" Bệnh nhân giường số 70 hỏi.
"Họ đang cấp cứu bệnh nhân trong phòng bệnh. Nếu không anh có thể gọi điện hỏi trực tiếp bác sĩ Đào.” Y tá khuyên cô ta.
Gọi điện thoại cho Đào Trí Kiệt, hình như bệnh nhân này không dám, hiển nhiên là tìm mấy bác sĩ nhỏ dễ dàng hơn rất nhiều. Đừng nghĩ rằng lấn tốt sợ ác, lấy lớn hiếp nhỏ thì sau khi khỏi bệnh sẽ khá hơn. Người xấu sinh bệnh xong vẫn xấu giống vậy. Bệnh nhân giường số 70 đi đến văn phòng bác sĩ, chuẩn bị làm thế nào để gây áp lực cho bác sĩ nhỏ.
Hồ Chấn Phàm nhìn thấy vậy sờ sờ trán mình, nhíu mày: Sao lại cảm thấy khi nhìn người phụ nữ này giống như nhìn vào kính chiếu yêu, đột nhiên chiếu ra mặt quỷ khác của anh vậy.
Phải về phòng bác sĩ ghi lời dặn của bác sĩ, Tạ Uyển Doanh ra khỏi phòng bệnh vội vàng đi tới.
Nhìn thấy cô đến, bệnh nhân giường số 70 nhảy lên: "Cô có phải là bác sĩ không?"
"Cô có chuyện gì cần tìm bác sĩ sao?" Tạ Uyển Doanh hỏi.
"Tôi muốn đi ra ngoài, bọn họ khóa cửa, cô nhanh chóng bảo cô ấy mở cửa đi."
"Cô là bệnh nhân giường số 70." Tạ Uyển Doanh nhận ra khuôn mặt của cô ta liền nói.