Chương 1096: Giáo sư đến xem và suy nghĩ
Chương 1096: Giáo sư đến xem và suy nghĩ
Có thể nói, ca mổ đêm nay chưa chắc đã thành công nếu không có sự hợp tác của hai người này.
Ống dẫn lưu lần lượt bài tiết các cục máu đông bị ứ đọng, cuối cùng bác sĩ thao tác cùng tất cả những người chứng kiến cũng có thể nhẹ nhàng lau mồ hôi rồi.
Cảnh Lăng Phi và Phạm Vân Vân từ đầu đến cuối không dám di chuyển chỉ đứng thẳng một chổ. Họ đã biết kể từ khi người giáo sư Hà Quang Hữu đến. Không gọi cho giáo sư Hà là vì giáo sư Hà không cho họ la hét, vì sợ làm phiền đến ca mổ của bác sĩ tại chỗ.
Sau đó, bọn họ nhìn thấy Đào Trí Kiệt đến, thấy Tào Dũng cũng đến, và nhìn thấy những người khác đi theo sau.
Không chỉ Chu Hội Thương, mà những người đi vào phía sau càng im lặng hơn, mở cửa không tiếng động, đóng cửa cũng không tiếng động, đến nỗi mấy người Chu Hội Thương cũng không hề hay biết.
Không có một vị giáo sư, không có một vị trùm nào cho phép hai tân binh nhỏ bọn họ lên tiếng, rõ ràng là muốn theo dõi hoạt động của người khác một cách bí mật. Phạm Vân Vân và Cảnh Lăng Phi đột nhiên ý thức được: Các tiền bối là tồi tệ nhất.
Không thể nhắc được đàn chị Tạ, Phạm Vân Vân thấy mình cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể nhìn lên trần nhà.
Cuối cùng, Tống Học Lâm ngẩng đầu lên khi cậu ta tháo găng tay ra.
Có một đám người đứng đối diện, như thể khán giả dưới sân khấu đang xem cậu ta biểu diễn xiếc.
Cậu ta thực sự rất ngạc nhiên.
Những người tiền bối của Quốc Hiệp so với ở Bắc Đô dường như còn tồi tệ hơn, làm cho cậu ta không hề cảm nhận được.
Tạ Uyển Doanh người đang đứng đối diện cậu ta nhận thấy được biểu hiện khác thường của cậu ta, trong lòng có chút căng thẳng, và quyết định không quay đầu lại nhìn.
Bác sĩ Tạ thông minh nên không nhìn lại. Tống Học Lâm bắt gặp được phản ứng cấp độ thần thánh của cô, trong mắt chợt lóe lên, sớm biết như thế cậu ta cũng không ngẩng đầu lên nhìn, coi như không biết gì hết.
“Hai người các cậu!” Hà Quang Hữu chờ bọn họ xong làm việc xong, không cho cho hai người họ có cơ hội để đánh lừa quá khứ bằng cách giả vờ như họ không biết gì cả.
Hai người bị gọi đành phải lên tiếng trả lời: "Vâng."
Sắp bị tiền bối gọi đến văn phòng hỏi thăm.
"Còn có hai người nữa..." Hà Quang Hữu không buông tha cho hai thực tập sinh bên cạnh.
Mí mắt của Phạm Vân Vân run lên, cô ấy cảm thấy ánh mắt của tất cả các tiền bối đang nhìn chằm chằm và khóa chặt tay của mình.
Bốn người bọn họ cùng giáo sư khoa ngoại gan mật đi đến văn phòng, đi qua đám người trong phòng, họ nhìn đếm sơ qua một chút, có ít nhất hai mươi vị sếp lớn bước vào.
Chờ sau khi bọn họ rời đi, những giáo viên khác không ai rời đi, tất cả đều tiếp tục nghiên cứu thao tác của hai bác sĩ trẻ tuổi thực hiện vừa rồi ở bệnh nhân.
Triệu Hoa Minh và một số giáo sư lớn tuổi đeo kính lão thị chăm chú nhìn vào ống dẫn kia, như thể muốn hóa thành đôi mắt nhìn xuyên thấu giống như Tạ Uyển Doanh và Tống Học Lâm.
Chỉ sau một thời gian ngắn, nghe thấy giọng nói của những bậc tiền bối lớn tuổi nói: "Điều này, thật là đáng kinh ngạc."
"Bình thường nếu lượng nước 2ml đổ từ từ vào ống dẫn lưu, nó sẽ không thể đẩy nổi và sẽ bị chặn ngược trở lại trực tiếp chảy ra ngoài. Chứng tỏ đường ống bên trong này hơit quanh co, nước có thể tích tụ lại một chỗ tiến hành tưới, cụ thể có thể xem phim CT để biết chi tiết."
"Phim CT sao có thể chiếu ra được góc độ nhỏ như vậy."
"Cho dù chiếu ra, muốn có thể xử lý ổn thỏa, bác sĩ mà tôi gặp trước đây chắc chắn sẽ không làm được."
"Đây là bệnh nhân mới được chuyển đến phải không."
"Chắc chắn không thể có chuyện các bác sĩ ở khoa chúng ta đặt ống dẫn lưu như thế này."
Một lần nữa cho thấy bác sĩ phẫu thuật thực sự có ngưỡng kỹ thuật, và một số ngưỡng kỹ thuật thậm chí chỉ là ý thức và không thể dạy bằng lời nói và hành động.
Mấy người Tạ Uyển Doanh đi vào trong phòng làm việc.
Hà Quang Hữu sau khi đóng cửa lại, chỉ vào bốn người bọn họ và nói: "Biết rõ bệnh nhân này là bệnh nhân gì, các người có phải là nên báo cáo trước cho giáo sư Đào hay không? Các người thật sự cho rằng các người có thể tự mình xử lý xong chuyện này hay sao?"