Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1129 - Chương 1129: Cô Ấy Đang Vẽ Ai

Chương 1129: Cô ấy đang vẽ ai
Chương 1129: Cô ấy đang vẽ ai
Chương 1129: Cô ấy đang vẽ ai




Càng muốn để cho người đàn ông này nhận ra được rằng Quốc Hiệp so với trong tưởng tượng của anh ta lợi hại hơn nhiều. Mọi người ở đây cần phải nỗ lực gấp bội càng thêm gấp bội lần. Vì vậy nói, anh ta suy nghĩ không thấu đáo bạn học cũ Tào Dũng vì sao phải vào lúc này, có thể mọi người đều chưa có chuẩn bị tốt cho tình huống, gọi người này đến chỉ làm cho bản thân thêm ấm ức.

Các giáo sư ở trong phòng hiện tại tâm trạng đều không tốt, nhưng Tạ Uyển Doanh có thể hiểu cách nghĩ của đàn anh Tào.

Đàn anh Tào gọi người ngày đến đơn thuần là xuất phát từ việc tôn trọng ý kiến và tinh thần chăm sóc bệnh nhân của người nhà. Kĩ thuật của ai càng giỏi, hiển nhiên càng có tư cách nói về phương án chữa trị của bệnh nhân. Bác sĩ là nghề như vây, chỉ nói đến thực lực.

Nhìn thấy các giáo sư tiền bối không mở miệng phản bác lại, Tạ Uyển Doanh đi đến chỗ đối diện ngồi xuống. Thực ra đối với một sinh viên y khoa như cô thì ngồi ở đâu cũng như nhau, dù sao ở trong cuộc họp như thế này sinh viên không có quyền phát biểu. Từ trong túi dứt khoát lấy ra sổ ghi chép nghiêm túc tham gia cuộc họp để học hỏi.

Bầu không khí trong phòng hội nghị, giống như đáy biển sâu có thể trào dâng lên sóng lớn mãnh liệt bất cứ lúc nào.

Phương Tuyết Tình mới đến cho rằng tốt nhất là án binh bất động, làm một người tàng hình khá là thích hợp.

Ánh mắt của Trương Hoa Diệu nhìn về phía Tạ Uyển Doanh đang miệt mài ghi chép ở đối diện. dường như phát hiện con người cô càng ngày càng thú vị.

Mấy người của Quốc Hiệp nhận ra anh ấy cứ luôn nhìn Tạ Uyển Doanh, ánh mắt báo động không nhịn được muốn đứng dậy.

“Bác sĩ Trương, họp thôi.” Trưởng khoa Dương gõ lên đồng hồ nhắc nhở anh ấy về thời gian.

“Được, cuộc họp bắt đầu.” Trương Hoa Diệu sảng khoái trả lời, bắt đầu chủ trì cuộc họp thảo luận, đầu tiên hỏi bác sĩ điều trị của bệnh nhân, “Bác sĩ Đào, anh nói cho mọi người về dư định phương án chữa trị của mình đi.”

Đào Trí Kiệt giải thích với các bác sĩ tham dự buổi họp: “Tình trạng bệnh nhân này nhất định cần nhanh chóng làm phẫu thuật, nhân lúc thể tích khối u bây giờ còn nhỏ. Nhưng bệnh nhân đã lớn tuồi, chức năng tim không tốt lắm, e là khó mà chịu được ca phẫu thuật lớn.”

“Là dự định phẫu thuật cắt bỏ tuyến tụy tá tràng sao?” Có bác sĩ hỏi.

“Tạm định là vậy.” Đào Trí Kiệt trả lời.

“Ca phẫu thuật này quá lớn. Đối với sức khỏe giáo sư Lỗ mà nói sẽ rất áp lực.” Tất cả mọi người đều lo lắng.

Trương Hoa Diệu nheo mắt nghiêng người lắng tai chú ý nghe tiếng thảo luận trong phòng, quay đầu, lại nhìn về phía Tạ Uyển Doanh vẫn đang miệt mài ghi chép, con ngươi màu xám không thể không chớp: cô nhóc này, đang viết gì vậy?

Hình như từ sau khi cô đến thì không ngừng viết cái gì đó, nhưng rõ ràng cô không phải là thư ký cuộc họp.

Những người khác cuối cùng cũng phát hiện sự khác thường trong biểu cảm của anh ấy.

Trương Hoa Diệu vẫy vẫy tay với Tạ Uyển Doanh ở hướng đối điện: “Cô đang viết gì vậy?”

Những cái thảo luận trong giai đoạn này có cái gì cần phải viết lại, tất cả đều có trong bệnh án của bệnh nhân rồi.

Tạ Uyển Doanh tạm dừng bút, không ngẩng đầu.

“Nào nào, đưa sổ ghi chép của cô cho tôi xem một chút, tôi xem cô đã viết những gì? Trương Hoa Diệu hình như là nhắm vào cô, muốn cô qua đó.

Trước đây chưa từng tiếp xúc với đại thần hàng đầu như này, tim Tạ Uyển Doanh đập thình thịch 2 cái, cảm thấy bản thân cần phải tiếp thu chỉ giáo về kinh nghiệm ở phương diện này. Ở trước mặt các đại thần như vậy, tuyệt đối không thể làm bất kì chuyện lén lút riêng tư nào. Ánh mắt của người ta sắc bén đến đáng sợ.

Trương Thư Bình nghe lời chú nhỏ nhất, lại chạy qua chỗ cô, lấy đi sổ ghi chép ở trong tay cô, đem đến đưa cho Trương Hoa Diệu.

Tay của Trương Hoa Diệu giống như tùy ý lật mở sổ ghi chép của cô, hai mắt nhìn nói: “Viết ngoáy quá.”

Sổ ghi chép của con gái có tiếng là sạch sẽ gọn gàng, cô thì ngược lại hình như đem sổ ghi chép làm thành giấy nháp mà dùng. Điều này lúc ở khoa ngoại tổng hợp 2 cũng đã bị các giáo sư của khoa ngoại tổng hợp 2 cười rồi.

Rất nhanh, lòng bàn tay của Trương Hoa Diệu ấn lên trang giấy mà cô mới viết đây, quay đầu nói với Đào Trí Kiệt: “Anh có biết cô ấy đang vẽ anh không?”





Bình Luận (0)
Comment