Chương 1141: Thảo luận với bác sĩ chuyên khoa
Chương 1141: Thảo luận với bác sĩ chuyên khoa
Cuối cùng, sau ba ngày, ho cũng không cách nào ho, khi ho không ngừng thở dốc. Giống như ông dự đoán, chức năng tim của người mẹ nuôi luôn luôn không tốt, có nghĩ là chức năng tim đã bắt đầu già yếu. Trái tim được lắp đặt giá đỡ vẫn không chịu được sự kích thích lớn.
Nếu như là ở Quốc Trắc, chính anh tới, đội ngũ phẫu thuật và điều dưỡng do chính anh tổ chức đều là người quen thuộc, nào cần phải liên lạc phối hợp qua lại như ở Quốc Hiệp, thậm chí thỉnh thoảng cần anh ta nghiêm khắc.
Quốc Hiệp rất sợ anh ta, để cho một y tá phụ trách ở trong phòng bệnh canh giữ, lại có bác sĩ phụ trách giường bệnh ngồi trong văn phòng có thể tùy tiện gọi tới.
Nhìn xem, Chu Tuấn Bằng không đến nửa giờ lại đến phòng bệnh hỏi tình hình mộ chút và nghe chỉ thị của ông chủ. Vừa tiến vào liền nhìn thấy một đám người khoa phẫu thuật gan mật, thở dài nghĩ, nếu sau này bệnh nhân chuyển sang khoa ngoại gan mật, so với ở khoa tim mạch bọn họ có khi còn thảm hơn. Không biết sao khoa ngoại gan mật này có thể phát triển vậy.
"Chu tiền bối." Tạ Uyển Doanh nhỏ giọng hỏi tiền bối về tình hình bệnh nhân.
"Hôm nay xem như có chút chuyển biến tốt đẹp. Có lẽ sẽ tốt hơn nhiều sau hai ngày nữa.” Chu Tuấn Bằng nói: "Người già phục hồi tương đối chậm.”
Nghe nói như vậy, Trương Hoa Diệu nheo mắt lại.
Chu Tuấn Bằng nhìn thấy biểu hiện của anh không đúng, vội vàng ngậm miệng lại.
Lời này của tiền bối hình như là đang ám chỉ người nhà quá mức khẩn trương?
Giáo sư Trương là một đại lão, liệu anh ta sẽ quan tâm đến việc bị nghi ngờ mất khả năng đánh giá chuyên môn sao?
Bác sĩ chữa bệnh cho người thân của mình không được cho phép vì đó là nguyên tắc nội bộ của Quốc Hiệp. Sẽ ảnh hưởng đến tư duy chuyên môn của bác sĩ, cuối cùng hối tiếc suốt đời. Giáo sư Trương dường như không bận tâm đến điều này. Nhưng cô Lỗ rất để ý, người của Quốc Hiệp rất chú ý.
Nghĩ đến mình muốn chữa bệnh cho ông ngoại, Tạ Uyển Doanh quay đầu lại nhìn đại lão họ Trương, lại quan sát giáo sư Lỗ. Tình trạng của bệnh nhân là không thở đúng cách, chức năng phổi phục hồi chậm. Chức năng tim có thể được sử dụng thuốc để ổn định, tim co bóp hoạt động thư giãn vẫn có thể. Đàn anh Chu nói bệnh nhân sau phẫu thuật ngày càng tốt hơn hẳn là sự thật, nhưng mà loại cải thiện này sẽ không lặp lại nữa hay không, có thể cần bác sĩ cân nhắc nhiều hơn.
Bệnh nhân muốn thực hiện phẫu thuật thứ hai, chức năng tim và phổi có thể hỗ trợ cuộc phẫu thuật thứ hai này hay không là rất quan trọng, tốt nhất là hỏi ý kiến của bác sĩ chuyên khoa.
Lúc này Đào Trí Kiệt xoay người, chuẩn bị đi ra khỏi phòng bệnh tìm đồng nghiệp khoa ngoại gan mật.
Tạ Uyển Doanh nghĩ, nghiễm nhiên đàn anh Đào tuân thủ nguyên tắc bác sĩ mà cô đã nói không chữa bệnh cho người thân, cho rằng Trương Hoa Diệu không thể ổn định được tâm tình của mình cho nên không hỏi Trương Hoa Diệu ở đây. Vì thế, hai hàng lông mày xinh đẹp của cô nhíu lại.
Tống Học Lâm đứng bên cạnh cô đã sớm nhìn thấy động tác nhỏ của cô nhìn trộm giáo sư Trương, đôi mắt nâu yên lặng không khỏi chớp chớp: Như thế nào, cô có hứng thú với người của Quốc Trắc không?
Mấy người khoa ngoại gan mật đi đến phòng làm việc của Phó Hân Hằng.
Vừa vặn Thường Gia Vĩ ở chỗ bạn học cũ qua cửa, thấy mấy người bọn họ đến, mang theo một cái ghế, chỉ nói: "Ngồi. ”
Để ai ngồi? Chỉ có một cái ghế.
Hẳn là cho đàn anh Đào ngồi. Tạ Uyển Doanh nghĩ, chủ động cùng bác sĩ Tống tránh né.
Không ngờ bác sĩ Thường nhìn cô, nói: “Em ngồi đi. ”
Người đàn ông này?! Đào Trí Kiệt quay đầu lại, cùng Tống Học Lâm, bốn con mắt lập tức khóa lại vị công tử ăn chơi trong truyền thuyết này.
"Ưu tiên phụ nữ, cô ấy ngồi trước. Tôi sẽ yêu cầu những người khác di chuyển ghế đến một lần nữa.” Thường Gia Vĩ nói với bọn họ.
Tin anh ta được mới lạ. Đào Trí Kiệt và Tống Học Lâm tiếp tục nhìn chằm chằm vào người này.
Mắt thấy bầu không khí này không đúng, Tạ Uyển Doanh đi qua đem ghế di chuyển đến trước bàn làm việc giáo sư Phó, nói: "Giáo sư Đào muốn cùng giáo sư Phó thảo luận bệnh tình của bệnh nhân. ”