Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1153 - Chương 1153: Chỉ Có Đàn Chị Tạ Mới Có Mặt Mũi Này

Chương 1153: Chỉ có đàn chị Tạ mới có mặt mũi này
Chương 1153: Chỉ có đàn chị Tạ mới có mặt mũi này
Chương 1153: Chỉ có đàn chị Tạ mới có mặt mũi này




Có vẻ như cô có phẩm chất này. Thực sự không hổ là tiềm năng y học.

"Có thể gọi cho tôi nếu em có bất kỳ câu hỏi nào." Trương Đình Hải nói với cô.

"Vâng." Tạ Uyển Doanh cúp máy.

Đối với những người khác là an ủi nhưng đối với chính mình mà nói cô không thể chểnh mảng lười biếng được. Ca phẫu thuật ngày mai, cô sẽ là tai mắt của hai giáo sư, nhiệm vụ chắc chắn sẽ vô cùng nặng nề.

Trở lại văn phòng bác sĩ, hồ sơ bệnh án của giáo sư Lỗ đã bị đàn anh Đào lấy đi, cô đành phải lấy sổ tay ra, tự mình lật xem bản tóm tắt bệnh án của giáo sư Lỗ, xem đi xem lại nhiều lần để tính toán lộ trình phẫu thuật cho ca mổ vào ngày mai, để phối hợp một cách tốt nhất.

Đàn anh Đào, giáo sư Đàm và cô đã từng tổ chức họp nhóm, có người nói cho cô biết lộ trình phẫu thuật cơ bản sẽ là như thông thường, chỉ cần không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Hoạt động phẫu thuật phải ổn định, và bệnh nhân là những người quan trọng cần ổn định và không manh động.

Đừng thấy tính tình giáo sư Đàm có vẻ thiếu kiên nhẫn, nhưng trên thực tế anh ta làm việc rất ổn định, có thể so sánh với đàn anh Đào.

Mặc dù vậy, trong đầu óc cũng cần suy nghĩ nhiều hơn một chút, cần phải có một vài phương án phòng bị trong đầu thì vẫn là tốt hơn.

Ngẫm lại thì đàn anh Đào và giáo sư Đàm cũng không rời khỏi phòng làm việc vào thời điểm này. Cô có thể trở về ký túc xá an tâm để ngủ không?

May mắn thay là tuần này cô và bác sĩ Tống không cần phải trực ca đêm.

"Đàn chị." Phạm Vân Vân đi vào, tiện thể mang tới bữa tối đến cho cô luôn, biết cô đang bận không có thời gian rảnh xuống căng tin ăn cơm.

Thật tuyệt khi có một tiểu học muội vừa hiểu chuyện vừa thấu hiểu.

Tạ Uyển Doanh nhận lấy hộp cơm tối, lấy tiền ra đưa cho tiểu học muội: "Tiền thối không cần trả lại cho chị, em mua ít hoa quả ăn đi."

"Đàn chị, chị nói gì vậy." Phạm Vân Vân không mời cô: "Em chỉ muốn cùng nhau giúp sức cho giáo sư Lỗ mà thôi, những chuyện khác cũng không thể làm được, chỉ có thể đưa cơm cổ vũ cho chị."

“Đúng rồi, bác sĩ Tống cũng chưa ăn." Tạ Uyển Doanh nghĩ đến Tống Học Lâm, sớm biết như vậy cô đã nhờ tiểu học muội mang đến hai phần.

"Không sao, đợi lát nữa sẽ có người mang một phần đến cho bác sĩ Tống ăn." Phạm Vân Vân nhướng mày nhỏ nói.

Ai vậy? Tạ Uyển Doanh nghi hoặc.

Một lúc sau, Cảnh Lăng Phi tiến vào, hai hàng lông mày nhíu lại khi nhìn thấy một hộp cơm trưa đã được đặt trước mặt Tạ Uyển Doanh.

"Phần kia của cậu đem đến cho bác sĩ Tống ăn." Phạm Vân Vân vẫy vẫy tay với cậu ta.

"Bác sĩ Tống." Tạ Uyển Doanh nhìn thấy Tống Học Lâm đi qua cửa liền gọi: "Bọn họ có mang cơm tối đến cho anh này.”

Hai cái đuôi ngựa tranh nhau mang cơm đến cho bác sĩ Tạ ăn. Tống Học Lâm vừa đi qua cửa thì nghe thấy hết thảy, nếu không phải Tạ Uyển Doanh gọi, bản thân cũng đang vừa đi vừa cười.

Biết rằng cô muốn cùng mình thảo luận về tình trạng bệnh tình của bệnh nhân, Tống Học Lâm xoay người bước vào, cầm lấy hộp cơm của Cảnh Lăng Phi và nói: "Tôi không có tiền lẻ."

Bác sĩ Tống nghe nói là con trai của một ông chủ lớn, cho nên trên người đều mang theo tiền mệnh giá lớn? Cảnh Lăng Phi nuốt nước miếng: "Là em mời giáo sư Tống ăn đấy."

Đối với tài tử Bắc Đô lừng lẫy này, tất cả sinh viên y khoa đều muốn đến gần cậu ta nhưng lại rất sợ cậu ta. Bởi vì bác sĩ Tống không thích nói chuyện với bất kỳ ai.

Có lẽ chỉ có đàn chị Tạ mới có mặt mũi này, vừa mới gọi thôi mà bác sĩ Tống đã bước vào rồi. Phạm Vân Vân nheo mắt lại và nghĩ.

Hai giáo sư vừa ăn, vừa thảo luận về ca phẫu thuật ngày mai. Phạm Vân Vân và Cảnh Lăng Phi may mắn được ở bên cạnh họ để nghe, kỳ thật hai người bọn họ căn bản nghe không hiểu gì cả, nghe nói rằng rất khó để các giáo sư khác hiểu được cuộc trò chuyện giữa hai thiên tài này với nhau.

"Tim của bệnh nhân không tốt, vậy xác suất xảy ra khủng hoảng trong phẫu thuật có thể tập trung ở ba giai đoạn. Một là khi phẫu thuật vừa gây mê, hai là khi phẫu thuật tiến hành đến một phần quan trọng, ba là khi phẫu thuật sắp kết thúc.” Tống Học Lâm nói ra suy đoán của mình.





Bình Luận (0)
Comment