Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1156 - Chương 1156: Lãnh Đạo Chuồn Mất Rồi

Chương 1156: Lãnh đạo chuồn mất rồi
Chương 1156: Lãnh đạo chuồn mất rồi
Chương 1156: Lãnh đạo chuồn mất rồi




“Cậu đừng căng thẳng quá. Ca phẫu thuật tim mạch lần trước của giáo sư Lỗ cậu cũng có mặt, cậu xem, không phải mọi việc đều thuận lợi sao?” Chủ nhiệm Điền an ủi Trương Hoa Diệu.

Trương Hoa Diệu không phải căng thẳng về ca phẫu thuật tim của mẹ nuôi, bản thân anh ấy là một bác sĩ khoa tim mạch, anh ấy có thể tự mình xông pha khi ở trong tình trạng không chắc chắn. Nhưng giải phẫu ngoài gan thì khác.

Nhìn thấy ý tứ hiện lên trên gương mặt của anh ấy, chủ nhiệm Điền mỉm cười.

Cậu trai này có thể thăng chức trở thành chủ nhiệm khoa cấp cứu của Quốc Trắc ít nhiều cũng có liên quan đến tính cách của chính anh ấy. Nghĩ thử mà xem, nếu chủ nhiệm khoa cấp cứu mà có tốc độ chậm như rùa bò giống một số người ở khoa gan mật của Hiệp hội Y khoa quốc gia, thì có lẽ bầu không khí ở khoa cấp cứu có thể trở nên chậm chạp.

Hai người đang trò chuyện thì chợt nhận thấy viện trưởng Ngô đang đi đến.

Lúc đầu, khoa trưởng Dương đã dùng tay ra hiệu với viện trưởng Ngô ở ngay cửa, không rõ là có ý gì. Viện trưởng Ngô vừa nhìn thấy thì lập tức chạy ra ngoài ngay.

Bởi vì tư thế chạy của viện trưởng tựa như là đang hoảng loạn bỏ chạy, chủ nhiệm Điền và Trương Hoa Diệu không khỏi kinh ngạc. Hai người còn tưởng rằng bản thân mình bị hoa mắt.

Bệnh nhân chưa đến, bọn họ đến phòng bệnh sớm nhất, không có ai cấp cứu cả. Bệnh viện đã xảy ra chuyện gì mà có thể khiến cho viện trưởng Ngô hoảng loạn như thế chứ?

“Khoa trưởng Dương.” Chủ nhiệm Điền lo lắng cất lời.

“Không có gì, không có chuyện gì cả.” Khoa trưởng Dương xua tay với bọn họ, xoay người lại rồi chuồn đi cùng với viện trưởng Ngô.

Xem ra, tám chín phần là bệnh viện xảy ra chuyện gì khẩn cấp cần lãnh đạo đến xử lý. Chủ nhiệm Điền và Trương Hoa Diệu thầm nghĩ. Nghe bên ngoài cửa phòng phẫu thuật có tiếng ê a, hẳn là bệnh nhân đã đến.

(Viện trưởng Ngô: Bạn học Tiểu Tạ đến rồi, phải chuồn thôi)

“Được rồi, tất cả mọi người chờ ở bên ngoài.” Y tá phòng phẫu thuật phụ trách tiếp nhận bệnh nhân nói với tất cả những người đưa giáo sư Lỗ đến.

Phòng phẫu thuật cấm không thể vào trong, người của học viện dược chỉ đành ở lại bên ngoài hết. Một vài giáo sư và bạn bè thân thiết của giáo sư Lỗ, bao gồm cả lãnh đạo của học viện dược, đã nắm tay giáo sư Lỗ như là tiếp thêm sức mạnh cho bà ấy. Trong số đó có một giáo sư nam lớn tuổi đang dụi mắt với vẻ mặt lo lắng nhất. Sau đó Tạ Uyển Doanh hiểu ra, người này chính là cha của đàn anh Vu, là hàng xóm lâu năm với giáo sư Lỗ và giáo sư Trương Ngọc Thanh. “Bà con xa không bằng láng giềng gần” mà.

Với sự cho phép đặc biệt của bác sĩ phẫu thuật, Trương Thư Bằng mặc bộ quần áo phẫu thuật vào, sau đó đi cùng với bà vào phòng phẫu thuật. Trước khi giáo sư và những người khác đến, Tạ Uyển Doanh đã vào phòng phẫu thuật cùng với bệnh nhân để làm công tác chuẩn bị.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân chạy xuống cầu thang. Nhóm người đứng ở cửa phòng phẫu thuật nhìn thấy có người đến thì tránh sang bên, Tống Học Lâm được giáo sư vội đến giúp một tay, xuyên qua nhóm người.

Vài người đẩy máy tiện vào phòng phẫu thuật. Tạ Uyển Doanh cầm bệnh án của bệnh nhân trong tay, bước đầu tiên là đi đến phòng phẫu thuật để đưa nó cho bác sĩ gây mê.

Trước khi gây mê cho bệnh nhân, bác sĩ gây mê phải kiểm tra bệnh án của bệnh nhân, để xác nhận xem tình hình của bệnh nhân từ tối qua đến sáng nay có biến chuyển gì ảnh hưởng đến việc gây mê cho bệnh nhân hay là không.

Tạ Uyển Doanh bước vào đã nhanh chóng nhận ra người đứng cùng với ông lớn Trương.

Liễu Tịnh Vân nhìn cô bằng nửa con mắt: là chủ nhiệm của khoa phẫu thuật tim mạch.

Vừa nghe qua thân phận của đối phương, lồng ngực của Tạ Uyển Doanh đập thình thịch, hơi lỡ nhịp.

Máy tiện của bệnh nhân được đẩy đến, chủ nhiệm Thang cũng đi đến cùng bèn chào hỏi với chủ nhiệm Điền.

Chủ nhiệm Điền vỗ vai chủ nhiệm Thang rồi nói: “Tôi hiểu cậu mà, hôm đó tâm trạng của tôi không khác gì cậu cả.”

Hôm đó lúc diễn ra ca phẫu thuật tim mạch của giáo sư Lỗ, chủ nhiệm như anh ta đã trải qua một tiếng đồng hồ đầy nơm nớp lo sợ trong căn phòng phẫu thuật. Chủ nhiệm Thang có lẽ phải bị dày vò nhiều hơn anh ta, bởi vì thời gian của ca phẫu thuật hôm nay dài hơn ngày hôm đó rất nhiều.





Bình Luận (0)
Comment