Chương 1172: Bàn giao cho khoa ngoại thần kinh
Chương 1172: Bàn giao cho khoa ngoại thần kinh
“Bây giờ tình hình ở phòng ICU như thế nào?” Triệu Điềm Vĩ dò hỏi xem lãnh đạo đã đến chưa.
Tạ Uyển Doanh lắc đầu.
Cảm giác phản ứng của cô đối với việc lãnh đạo có đến hay không rất thờ ơ, Triệu Điềm Vĩ và hai người bạn học khác trao đổi ánh mắt: “Đoán là Doanh Doanh không thích khoa ngoại tim mạch.”
Nếu như cô thích, thì lúc này nhất định sẽ giống bọn họ hết sức căng thẳng với việc viện trưởng Lương xuất hiện.
Bạn học nghĩ thế nào, Tạ Uyển Doanh không biết, cúp điện thoại, lại muốn xem đồng tử của giáo sư Lỗ lần nữa, kiểm tra xem trạng thái nhận thức đã khôi phục chưa hoặc là tình trạng của não có xảy ra vấn đề đột biến gì không. Cứ mỗi 5 phút, cô sẽ kiểm tra tình hình phản xạ thần kinh cho bệnh nhân 1 lần.
Đàn anh Đào và giáo sư Đàm là bác sĩ phẫu thuật, hoàn thành xong ca phẫu thuật lớn đều đã rất mệt, cần phải chợp mắt. Bác sĩ Tống chạy đến cầm máy trợ tim một chuyến cũng đã mệt muốn xỉu rồi, ngồi bên cạnh cũng cần nghỉ ngơi.
Ngược lại, cô xem như là người còn nhiều sức lực nhất, có thế tiếp tục làm việc.
Tống Học Lâm ngồi trên băng ghế dài thì bị Trương Thư Bình quấy rầy.
“Đàn anh, chú nhỏ bảo em đi đọc thêm sách y học, anh nói xem tình trạng bà nội em như vậy thì cần tìm sách y học gì mới đúng?”
Cậu là sinh viên đại học hay là con nít vậy? Bản thân muốn đọc sách y học gì cần phải hỏi người khác sao? Ánh mắt uể oải của Tống Học Lâm nhìn sang “con nít” trước mặt, nếu không phải người này là người nhà bệnh nhân cần được an ủi thì cậu đã sớm đá cậu đàn em này bay sang Bắc Băng Dương mà rèn luyện tính độc lập.
Bên ngoài có 2 người đi đến phòng bệnh của giáo sư Lỗ, là Tào Dũng và Hoàng Chí Lỗi, cả hai đều có thể nhìn thấy biểu cảm vừa ghét bỏ vừa chịu đựng trên mặt của Tống Học Lâm.
Hoàng Chí Lỗi nâng mắt kính, nghĩ lại tiểu học muội có nói tài tử Bắc Đô này là người ấm áp, là có lý do. Nhìn cậu nhóc lạnh nhạt kiêu căng tự đại này đối đãi với người nhà bệnh nhân theo đúng như cảm xúc của bác sĩ không có đuổi người ta đi. Ánh mắt nhìn người của tiểu học muội rất lợi hại, đều chuẩn giống như đàn anh Tào.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tống Học Lâm quay đầu, lúc thấy Tào Dũng đi đến, lưng bất giác thẳng lên.
Tào Dũng đi thẳng đến đầu giường bệnh nhân, đứng phía sau Tạ Uyển Doanh, duỗi lòng bàn tay ra xoa bóp gáy cho cô.
Anh ấy sợ, hai lần trước đã đi vào phòng phẫu thuật đặc biệt quan sát sự căng thẳng của cô, nghe nói cô lại rất bình tình phát huy hiệu quả vào thời khắc cấp cứu cho bệnh nhân. Anh ấy nghe rồi lại càng sợ, sơ cô đột nhiên ngất xỉu giống như lần trước.
“Đàn anh Tào anh đến rồi ạ.” Tạ Uyển Doanh quay đầu, chuẩn bị báo cáo tình hình của bệnh nhân cho đàn anh.
“Em ra ngoài ngồi nghỉ ngơi một lát, ăn cơm trưa đi.” Tào Dũng nói với cô, “Ở đây có đàn anh Hoàng của em rồi.”
Hoàng Chí Lỗi đưa tay ra hiệu với tiểu học muội: giao cho anh đàn anh chuyên khoa khoa ngoại thần kinh này quan sát tình hình bệnh nhân cho.
Nói đến vấn đề của khoa ngoại thần kinh bản thân cô chắc chắn không có chuyên môn như hai đàn anh đươc, Tạ Uyển Doanh bàn giao lại công việc rồi đi ra ngoài.
Đúng lúc đàn em gói cơm vào cặp lồng mang đến cho cô. Tạ Uyển Doanh cùng với Tống Học Lâm ngổi trong văn phòng bác sĩ của ICU ăn cơm trưa.
Mấy người Triệu Điềm Vĩ đến, thì thấy viện trưởng Lương đã đến phòng ICU, đang ngồi bên cạnh và trò chuyện với cô.
“Doanh Doanh, có phải cậu thích làm ở khoa ngoại tổng hợp 2 đúng không? Nếu cô có vẻ như không có hứng thú với Quốc Trắc, Lý Khải An chắc chắn trong tương lai cô muốn đi theo làm việc cùng giáo sư Đàm.
Tạ Uyển Doanh chớp chớp măt, trong lòng nghĩ bản thân đã giấu kĩ như thế, 1 người 2 người tất cả bạn học đều không nghĩ rằng từ sớm trong lòng cô đã nghĩ đến khoa ngoại lồng ngực.
“Không đúng sao?” Mấy người bạn học cố gắng muốn nhìn xem tâm tư ẩn giẩu trên mặt của cô.
Tống Học Lâm vừa ăn cơm, khóe mắt vừa liếc nhìn biểu cảm của cô: cũng thích khoa ngoại thần kinh giống tôi sao? Tôi biết quan hệ cậu và đàn anh Tào rất tốt. Không phải thích khoa ngoại thần kinh thì làm sao tốt với đàn anh Tào như thế.