Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa (Bản Dịch)

Chương 1175 - Chương 1175: Giáo Sư Tỉnh Rồi

Chương 1175: Giáo sư tỉnh rồi
Chương 1175: Giáo sư tỉnh rồi
Chương 1175: Giáo sư tỉnh rồi




Tào Dũng vẫn luôn ở trong phòng bệnh, một mực trông coi giáo sư không rơi đi.

Hoàng Chí Lỗi đi theo anh biết được, vừa rồi anh bảo Tạ Uyển Doanh đi, là không muốn để cô thấy anh như vậy.

Là bác sĩ khoa ngoại thần kinh, Tào Dũng biết rất rõ, nói không chừng, sau này giáo sư có thể trở thành người thực vật.

Đau lòng, rất khó chịu. Bốn năm trước không thể kiên trì níu kéo để giáo sư Trương ra đi yên tâm. Bốn năm sau, thuyết phục được giáo sư Lỗ làm phẫu thuật, cuối cùng lại có kết quả như thế này.

“Mở bài này cho giáo sư nghe đi.” Tào Dũng nhẹ giọng nói.

Hoàng Chí Lỗi nhanh chóng đặt máy ghi âm ở đầu giường bệnh nhân, đóng cửa kính ngăn ICU, rồi điều chỉnh âm lượng để không ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác.

Cuốn băng đang quay trong máy nghe nhạc, âm nhạc từ trong loa lan ra khắp căn phòng.

Tiếng sáo du dương nối tiếp nhau, như kể lại những câu chuyện đã qua vô tận.

Đối với bệnh nhân mà nói, có lẽ là một bản nhạc vô cùng quen thuộc đang phát ra. Tào Dũng cẩn thận quan sát gương mặt bệnh nhân, muốn mắm bắt bất kì sự thay đổi nhỏ bé nào từ phía trên để xác nhận các dấu hiệu phục hồi có thể xảy ra.

Là khiến anh thất vọng rồi, một bản nhạc phát xong từ đầu đến cuối, toàn thân người bệnh vẫn không một chút biến đổi, vẫn giống như trước đó, yên tĩnh giống như đi đến một thế giới khác.

Hai tay Tào Dũng, chà xát mạnh giữa hai lông mày.

Tốt nhất là tỉnh lại càng sớm càng tốt, chậm thêm một chút, một chút nữa, có thể sẽ mãi mãi không bao giờ tỉnh lại.

Còn có biện pháp nào khác không?

“Nếu không thì bảo Trương Thư Bình gọi ở bên tai lão sư thử.” Hoàng Chí Lỗi đề nghị.

Trương Thư Bình vừa mới đi ra ngoài ăn cơm rồi.

Đó là một biện pháp, nhưng trong trực giác của Tào Dũng cơ hội thành công của biện pháp này rất thấp. Nếu như có hữu dụng trong phòng phẫu thuật lúc đó có người gọi thì đã tỉnh rồi.

“Đàn anh Tào, có cần chụp CT không?” Hoàng Chí Lỗi nhỏ giọng nói.

Không xuất huyết nõa nhồi máu não thì chụp CT cái gì chứ. Điều đau đớn nhất của bác sĩ ngoại khoa thần kinh không gì khác hơn là điều này. Không có biến đổi hữu cơ trong đại não, nhưng người lại không tỉnh lại. Hơn nữa, nếu tình hình này cứ tiếp diễn, ngược lại não bộ sẽ xuất hiện những biến đổi đáng sợ khi bệnh nhân không có ý thức tỉnh lại.

Không khí bên ngoài phòng bệnh dường như hơi bồn chồn.

Hoàng Chí Lỗi thấy thế, mở cửa đi ra ngoài xem tình hình như thế nào. Chưa đến một lúc, anh ta quay lại báo cáo cho đàn anh: “Viện trưởng Lương của Quốc Trắc thực sự đến rồi.”

Viện trưởng Lương nói đến thì nhất định sẽ đến. Tào Dũng biết những lãnh đạo lớn này đã nói được thì nhất định sẽ làm được, dùng giọng điệu lười biếng nói chuyện với đàn em: “Người đâu?”

Nói đến rồi, tại sao không nhìn thấy trong phòng bệnh?

“Nói là đi đến văn phòng bác sĩ xem bệnh án trước.” Hoàng Chí Lỗi nói xong mới nhận thức được vấn đề liền kinh ngạc: “Tiêu rồi, tiểu sư muội đang ăn trưa trong văn phòng.”

Viện trưởng Lương sắp gặp cô sao? Tào Dũng nghĩ đến đây, cũng nhíu mày: “Cậu đi xem thử.”

Hoàng Chí Lỗi nhận được mệnh lệnh liền xông ra ngoài, đi tìm hiểu tình hình mới nhất.

Cảm thấy hơi lo lắng về việc này, Tào Dũng vuốt vuốt lông mày, lúc quay đầu lại, đột nhiên nhìn thấy lông mày của giáo sư Lỗ động đậy.

Ầm, anh lập tức đứng dậy.

Giáo sư Lỗ tỉnh, mở mí mắt. Bà ấy sao có thể không tỉnh lại được, đối thủ cũ đã đến rồi.

Bệnh nhân vừa mới tỉnh, các bác sĩ trong văn phòng lập tức đến phòng bệnh.

“Giáo sư Lỗ.” Lương Bách Xuyên đi đến đầu giường bệnh, cúi người, nhẹ nhàng hỏi thăm.

Mắt giáo sư Lỗ khẽ động đậy, nhận ra gương mặt của ông ấy, giống như là nói: Là ông sao?

Khóe miệng Lương Bách Xuyên biểu lộ như dỡ khóc dỡ cười, nói với giáo sư Lỗ: “Đợi bà khỏe lại, tôi lại đến nói chuyện với bà.”

Tôi biết những gì bà muốn nói đều là nói nhảm. Lông mày giáo sư Lỗ khẽ động, chính là ý này.





Bình Luận (0)
Comment